Chương 28: Thần Long Chi Huyết

Huyền Nguyệt đương nhiên biết sự trân quý của không gian hệ ma pháp thủ trát này, nhất là nó được xuất ra từ vị không gian hệ ma đạo sư Viên Mộc Phổ Lâm này. Huyền Nguyệt dùng hai tay trịnh trọng đích ma pháp thủ trát, nghiêm mặt nói:

- Cám ơn ngài, Phổ Lâm tiên tri, ta nhất định hảo hảo tập trung tu luyện không gian ma pháp.

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Huyền Nguyệt tâm ý lại không hề nóng lòng muốn tu luyện, đến bây giờ, đối với lời nói Cứu thế chủ của Phổ Lâm nàng vẫn duy trì thái độ hoài nghi.

Tựa hồ nhìn ra nội tâm của Huyền Nguyệt, Phổ Lâm mỉm cười nói:

- Hài tử, một ngày nào đó, ngươi nhất định phải cố gắng. A Ngốc, ngươi lại đây.

A Ngốc ứng tiếng, đi tới. Phổ Lâm mỉm cười, kéo tay A Ngốc, nói:

- A Ngốc, ngươi là một hài tử thiện lương, tuy khờ khạo nhưng đó cũng không phải là bản chất của ngươi. Lấy diện mạo ngươi phỏng đoản, hẳn phải là người tuyệt đỉnh thông minh, sở dĩ có bộ dạng khờ khạo như hiện tại nhất định hồi nhỏ đã xảy ra sự cố nào đó.

Nếu như ta đoán không nhầm, ngươi nhất định là một cô nhi?

A Ngốc ngẩn người, nói:

- Ngài như thế nào biết?

Phổ Lâm thần bí cười nói:

- Đừng quên, ta là tiên tri của Phổ Nham Tộc a! Ngươi lúc nhỏ nhất định đã trải qua sự việc cực kỳ thống khổ, khi ngươi tiến sâu vào trong Thần Miếu, ta từng kiểm tra qua thân thể ngươi, ta phát hiện, trong đầu ngươi có một tầng âm khí, chỉ có phá tan tầng này âm khí này ngươi mới có thể trở về là chính ngươi.

Cho dù là mất đi trí nhớ, ngươi vẫn đang là một hảo hài tử vô cùng thiện lương, chính bản tính thiện lương này đã đưa ngươi đi tới hôm nay. Ngươi sau này chắc chắn thành tựu không thể hạn lượng.

- Nhớ kỹ ta nói, bất luận ngươi sau này có khôi phục lại được trí nhớ hay không, đều nên duy trì cái tâm thiện lương này.

Chỉ có các tâm hướng thiện ngươi mới có thể được thiên thần chiếu cố.

Nghe xong Phổ Lâm nói, A Ngốc ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, trong đầu hiện lên một tia quang mang, nhưng dường như lại bắt không tới. Huyền Nguyệt cau mày nói:

- Phổ Lâm tiên tri, ngài nói A Ngốc từng mất trí nhớ sao?

Phổ lâm có chút gật đầu, nói:

- A Ngốc lúc nhỏ chắc chắn đã phải chịu đả kích cực lớn cho nên mới mất đi trí nhớ, ta tin tưởng, hắn sau này nhất định có thể nhớ lại được đoạn kí ức kia.

A Ngốc run giọng nói:

- Phổ Lâm tiên tri, ngài nói ta hẳn cũng có gia đình sao? Ta, ta cũng không phải là một cô nhi sao?

Phổ lâm lắc đầu, nói:

- Thực lực của ta cũng có giới hạn, ngươi đến tột cùng đến từ địa phương nào, đến tột cùng là ai, ta cũng không biết được, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi điều tra hỏi han mới được.

Ngươi hiểu được không?

A Ngốc mờ mịt nhìn Phổ Lâm, một hồi lâu nói không ra lời. Phổ lâm nói:

- Tốt lắm, A Ngốc, ta cũng sẽ cho ngươi một đồ vật, đồ vật này đối với ngươi nhất định có tác dụng, nó chẳng những có thể giúp ngươi ức chế tà ác, lại càng có thể tại thời điểm mấu chốt bảo vệ ngươi.

Ngươi xem…

Vừa nói, Phổ Lâm thân thủ đặt tại trước mặt hướng phía bãi đá, quang mang chợt lóe, bãi đá trung ương đột ngột xuất hiện một cột đá hình tròn. Phổ Lâm khẽ quát một tiếng, tại đỉnh cột đá nhanh chóng xuất hiện một cái lục mang tinh, cúi đầu niệm vài câu chú ngữ.

Quang mang đột nhiên đại phóng, cột đá trở nên trong suốt, một cái vòng cổ xuất hiện, vòng cổ màu bạc, có mặt màu lam hình giọt nước. Bề ngoài cùng Phượng Hoàng Chi Huyết của Huyền Nguyệt phi thường giống nhau.

Ngay khi chiếc vòng cổ xuất hiện, Phượng Hoàng Chi Huyết nơi ngực Huyền Nguyệt đột nhiên nóng lên khiến nàng có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!