Chương 25: Phổ Nham Địch Ý

Dừng lại một chút, Nham Thạch phảng phất như đang đắm chìm trong quá khứ hồi tưởng, đáy mắt toát ra một tia ôn nhu, sau nửa ngày mới nói tiếp :" Sự kiện này rất nhanh bị cha ta biết.

Ta là nhi tử duy nhất của ông, cũng là người kế thừa địa vị tộc trưởng Phổ Nham tộc sau này, ngày trước vốn ông muốn ta lấy con gái thủ lĩnh của một đại bộ tộc. Sau này biết ta và Vân Nhi yêu nhau, ông kịch liệt phản đối, nhưng ta như thế nào lại dễ dàng đầu hàng ?

Khi đó cha ta từng nói giữa địa vị tộc trưởng cùng Vân Nhi hai điều chọn một, ta không chút do dự chọn Vân Nhi. Cuối cùng, dưới sự vạn bất đắc dĩ, cha ta đành phải đồng ý cho chúng ta lấy nhau, sự việc đã qua nhiều năm nhưng trong tâm trí ta vẫn còn mới như ngày hôm qua.

Chúng ta lập gia đình bất quá mới hai năm thời gian, hai năm này đối với ta mà nói chính là cuộc sống thần tiên, ta vui vẻ, ta thật sự hạnh phúc.

Mỗi khi ta rời khỏi nhà đi làm việc, ta đều nghĩ rằng trong nhà có Vân Nhi ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp đang đợi ta, nàng nhất định đang nấu món ăn mà ta thích nhất chờ ta về. Tưởng tượng đến hình bóng của nàng, trong lòng ta tràn ngập ngọt ngào cùng hi vọng.

Ngày hôm qua, khi một kiếm của huynh đệ ngươi chém tới, trong đầu ta chỉ có một ý niệm, ta sợ mình không còn được nhìn thấy Vân Nhi yêu dấu nữa. Sau đó ngươi thà làm bị thương chính mình cũng không muốn đả thương ta, ta thật sự là phi thường cảm kích.

Bởi vì, chỉ cần ta còn sống trở về nhà là lại có thể nhìn thấy Vân Nhi. Cho nên…….. cho nên………nàng cứ như vậy mà đi ………. hạnh phúc của ta đột nhiên biến mất. Huynh đệ, ngươi nói làm sao ta chịu được chuyện này đây !"

Nói đến đó, Nham Thạch thất thanh khóc rống lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, ướt đẫm vạt áo của hắn.

Nghe xong chuyện cũ của Nham Thạch cùng Vân Nhi, A Ngốc bị kích động thật sâu, tình cảm thâm hậu của Nham Thạch đối với Tiểu Vân không ngừng chấn nhiếp tâm thần hắn.

Thật lâu sau, tâm tình Nham Thạch bình phục hơn một chút, nghẹn nghào nói :" Vân Nhi của ta thiện lương như vậy, cho tới bây giờ nàng không có trêu chọc đến ai, tuyệt đối không thể có cừu nhân. Nàng đối với ai cũng phi thường tốt, cho dù là chó mèo bị thương nàng cũng chữa trị cho chúng nó.

Cho nên………. cho nên………. nàng cứ như vậy mà đi………….. mang theo sự thống khổ cùng không cam lòng ra đi………. là ai…………là ai…….. đến tột cùng là kẻ nào mà độc ác như vậy ? Ngay cả Vân Nhi thiện lương, ôn nhu như thế hắn cũng không buông tha.

Ta hận……….. ta thật sự rất hận…….. nếu hôm nay ta không đi ra ngoài tra xét, vẫn ở bên nàng thì Vân Nhi sẽ không phải chết.

"A Ngốc vỗ vỗ bả vai Nham Thạch, hỏi :"

Đại ca, gần đây có người nào tới bộ lạc của các ngươi không ?

"Nham Thạch lắc đầu, khẳng định :" Tuyệt đối không có, Phổ Nham tộc chúng ta luôn rất ít tiếp xúc cùng với người ngoài, sẽ không bao giờ để cho ngoại nhân đi vào bộ lạc của mình đâu.

Nếu không phải ngày hôm qua ngươi cứu tính mạng của ta, lại cùng Thiên Cương Kiếm Phái có quan hệ, ta tuyệt đối sẽ không dẫn các ngươi tới bộ lạc.

Huynh đệ………ta thật sự không muốn sống nữa…….. ta muốn chết đi……. ta muốn xuống đó tìm Vân Nhi………. có lẽ………có lẽ……. ở đó chúng ta có thể tiếp tục được bên nhau. Bây giờ mối quan tâm duy nhất của ta chính là kẻ giết Vân Nhi, ta nhất định phải bằm thây hắn thành vạn đoạn.

"Sát khí lạnh lẽo nhất thời tràn ngập khắp cỗ xe ngựa, A Ngốc cảm thấy da đầu giật giật, toàn thân không khỏi run lên vì hàn ý. Ánh mắt Nham Thạch dần dần biến thành lạnh lẽo, hắn thấp giọng nói :" A Ngốc huynh đệ, cám ơn ngươi đã thức tỉnh ta. Mối thù của Vân Nhi ta nhất định sẽ báo, ngươi nói đúng, tên ác ma kia rất có thể là người trong tộc ta, hay nói cách khác, có thể chính là người trong đội ngũ này.

Bởi vì Vân Nhi theo ta thời gian dài như vậy , ít nhiều cũng học được một ít vũ kĩ, nếu muốn không cho Vân Nhi phát ra một tiếng động nào, ác ma này tất có công phu không yếu. Ta tin tưởng rằng hắn giết Vân Nhi nhất định có mục đích khác, chắc chắn sẽ còn trở lại hiện trường.

Sau khi ngươi xuống xe, đừng nên đem chuyện ta đã tỉnh táo lại nói cho kẻ nào biết, đến khi trở lại chỗ cha ta, ta nhất định sẽ tìm ra tên ác ma đó.

Người hộ tống chung quanh xe ngựa đều là những huynh đệ ta tuyệt đối tin tưởng, bọn họ sẽ không tiết lộ chuyện chúng ta nói đâu.

"A Ngốc hiểu rõ, gật gật đầu nói :"

Nham Thạch đại ca, ngươi đừng nên buồn quá, cừu nhân nhất định sẽ lộ diện.

"Nham Thạch nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt cuối cùng từ từ chảy xuống, thanh âm lạnh lùng nói :" Bắt đầu từ bây giờ ta sẽ không đau khổ nữa, trong lòng ta chỉ có hận ý mà thôi.

A Ngốc huynh đệ, ngươi lau sạch nước mắt rồi xuống xe đi, đừng để cho người ta nhìn thấy.

"A Ngốc lau hết nước mắt, nói :" Nham Thạch đại ca, vậy ngươi bảo trọng.

"Nói xong hắn xoay người định xuống."Chờ một chút.

"Nham Thạch kêu A Ngốc lại. A Ngốc mờ mịt quay đầu lại :" Nham Thạch đại ca, ngươi còn có việc gì thế ?

"Nham Thạch nhìn thật sâu vào trong mắt A Ngốc, nói :" Huynh đệ, ngươi thật sự là thiện lương tốt bụng, cám ơn ngươi nhiều lắm. Sau này ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta.

"A Ngốc nắm chặt đại thủ của Nham Thạch, nói :"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!