Nham Thạch ngẩn ra, nói :
"Huynh đệ, ngươi rất thật thà, ngươi nói Huyền Nguyệt tiểu thư chính là tiểu cô nương mặc trang phục ma pháp sư vừa rồi phải không! Ngươi thật có phúc khí a, lại tìm được nữ bằng hữu xinh đẹp như vậy."
A Ngốc cười khổ nói :
"Nàng với ta không phải cái gì nữ bằng hữu, ta chỉ là người hầu của nàng mà thôi."
Nham Thạch ngơ ngác nói :
"Sao lại thế ? Với công phu của huynh đệ ngươi, như thế nào lại cam tâm làm người hầu ?"
A Ngốc nhớ tới đủ loại tình cảnh bất đắc dĩ khi ở cùng Huyền Nguyệt, lắc lắc đầu nói lảng sang chuyện khác :
"Nham Thạch đại ca, vì cái gì Phổ Nham tộc các ngươi lại đối đãi với người bên ngoài bất thiện như thế ?"
Nham Thạch trong mắt toát lên quang mang phẫn hận, thật lâu sau mới thở dài nói :" Bởi vì Phổ Nham tộc chúng ta đã phải chịu thương tổn quá lớn, bây giờ còn chưa có thể nói cho ngươi biết bí mật lớn nhất của tộc nhân chúng ta. Nếu có cơ hội, từ nay về sau nhất định ngươi sẽ được biết.
Chúng ta đi nhanh hơn chút đi, phía trước chính là một tiểu bộ lạc của Phổ Nham tộc, nơi đó cũng là nhà của ta. Đại tẩu ngươi trù nghệ phi thường tuyệt vời đấy, hôm nay đại ca muốn mời ngươi vài chén, ha ha ha …….." Hét lớn một tiếng, Nham Thạch thúc chiến mã phi đi như bay.
A Ngốc tài nghệ cưỡi ngựa rất kém cỏi, nhưng hắn xui xẻo lại cưỡi nhằm con tuấn mã tựa hồ rất cao ngạo, nó tự động đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Nham Thạch làm cho A Ngốc sợ hết hồn, chỉ còn biết cúi rạp người xuống, bảo trì cân bằng cho thân thể.
Khi Nham Thạch cùng A Ngốc vừa mới về đến Phổ Nham tộc thì Phong Bình cũng đã về tới Thiên Cương Sơn. Mấy ngày nay hắn cưỡi ngựa cực nhanh, thông qua địa giới Á Kim tộc cùng Á Liễn tộc, cực kì gian khổ về tới sơn môn.
Vừa mới lên núi đã gặp ngay một bạch y lão giả chừng hơn sáu mươi tuổi.
"Tiểu Bình, ngươi như thế nào đã trở lại ? Ta nghe sư phụ ngươi nói, ngươi bây giờ là cái gì phó đoàn trưởng của dong binh đoàn nào đó mà!"
Phong Bình thấy bạch y lão giả vội vàng tiến lên hành lễ :
"Lộ Văn sư bá, ngài hảo. Sư tổ lão nhân gia có ở trên núi không, con có việc gấp cần bẩm báo."
Lộ Văn chính là tứ đệ tử của Thiên Cương Kiếm Thánh, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, bản tính trung hậu hiền lành, đối với ai ai cũng phi thường hòa khí, được các đệ tử trong phái cực kì yêu mến. Nghe xong Phong Bình nói, trên mặt hắn toát ra vẻ kinh ngạc, hỏi :
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải kinh động đến sư phụ ? Lão nhân gia người vẫn còn đang bế quan a!"
Phong Bình xoa xoa mồ hôi trên đầu, đem chuyện gặp được A Ngốc nói qua một lượt. Nghe xong tự thuật của hắn, Lộ Văn nhíu mày nói :
"Vị sư điệt ấy bản lãnh cao như vậy nhưng lại chưa tới hai mươi tuổi, là người nào trong phái lại có thể giáo dục nên một nhân tài như thế ? Bình nhi, ta còn chưa có nghe vị sư huynh đệ nào nói đến a. Đi, chúng ta đem sự việc này tới các vị sư thúc bá bàn bạc một chút."
Phong Bình đi theo Lộ Văn trở lại Thiên Cương Sơn, trên núi phi thường yên bình, Thiên Cương Kiếm Phái tụ kiến ở chỗ này đã hơn bảy mươi năm lịch sử.
Tại Hoa Thịnh đế quốc, Thiên Cương Kiếm Phái có địa vị vô cùng tôn quý, thống suất toàn quân Hoa Thịnh đế quốc bây giờ chính là Phong Văn
- nhị đệ tử của Thiên Cương Kiếm Thánh, quân chủ của Hoa Thịnh đế quốc đã ban cho bọn họ địa vị quốc phái.
Thiên Cương Kiếm Phái thu nhận đệ tử yêu cầu phi thường hà khắc, trải qua tầng tầng tuyển chọn mới có thể nhập phái, tư chất cũng không phải là yếu tố nặng nhất, bọn họ chú trọng chính là phẩm tính.
Bảy mươi năm qua, trừ tổ sư gia sáng lập Thiên Cương Kiếm Thánh thì nhân số trong phái của bọn họ cũng chỉ hơn một trăm người mà thôi, nhưng thành tựu của bọn họ trên đại lục thì làm cho mọi người phải nghiêng mình kính nể.
Có lẽ không thể nói là công lực của bọn họ cao cường vô địch, nhưng Thiên Cương Kiếm Phái kiến lập nhiều năm như vậy, bất luận vị đệ tử nào trên đại lục cũng đều là biểu tượng tuyệt đối của chính nghĩa.
Vào trong bản phái, Lộ Văn lập tức lệnh cho mấy tên đệ tử đi thỉnh các vị sư thúc bá đến, trong đó có cả sư phụ của Phong Bình, đứng hàng thứ năm trong các đệ tử đời thứ hai – Thạch Văn.
Phong Bình trước mặt các vị sư thúc bá ở trong đại điện, lại đem chuyện gặp được A Ngốc tường thuật chi tiết một lần nữa. Nghe xong tự thuật của hắn, mấy vị đệ tử đời thứ hai đều không khỏi nhíu mày suy tư, cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được rốt cuộc sư phụ của A Ngốc là ai.
Lộ Văn nói :
"Đệ tử đời thứ ba bây giờ cơ bản đều có tin tức chuẩn xác, cũng không có ai thân phận lờ mờ cả. Bình nhi, ngươi xác định đứa nhỏ kia sử dụng chính là Thiên Cương Kiếm Pháp ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!