A ngốc từ từ lấy lại tiềm thức, ngẫn đầu lên, một lần nữa nhìn thấy gương mặt đầy vết nhăn của lão nhân nọ đang nhìn kỹ nó,
"Ông vừa hỏi chuyện gì?"
Lão nhân khẻ cau mày, nghĩ thầm, nguyên lai là một tiểu tử ngu ngốc, ngốc một chút cũng tốt, như thế càng thích hợp.
"Ta chỉ một phút trước hỏi ngươi, ngươi chưa từng được ăn no sao?"
A ngốc gật đầu, nó cảm giác tựa hồ lão nhân này không có ý ra tay, lá gan không khỏi lớn hơn một chút, nói:
"Là, đúng vậy, ta biết ông nhất định rất tức giận, nếu ông không định đánh ta, có thể cho ta đi không?"
Mặc dù lần này dắt cá thất bại, nhưng thời gian một ngày dù sao cũng còn dài, A Ngốc hiểu mình còn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, nó chưa bao giờ vì một lần dắt cá thất bại mà nổi giận, vì bánh bao yêu dấu, nó nhứt định tiếp tục cố gắng làm tốt vai trò của mình.
Lão nhân thong thả nhúc nhích khóe miệng, nói:
"Ta có nói qua không đánh ngươi sao? Ngươi đánh cắp túi tiền của ta, ta dù có đánh ngươi cũng là chuyện bình thường."
Khuôn mặt A Ngốc vừa mới nhẹ nhàng một chút lại bị sụp xuống, khôi phục tư thế hai tay ôm đầu, cúi đầu nói:
"Vậy, vậy, ông có thể đừng đánh tay của ta không."
Lão nhân có chút kinh ngạc hỏi: Vì sao?
A Ngốc nhỏ giọng:
"Bởi vì ta còn muốn dắt cá, nếu tay bị hư, sẽ không dắt cá được, không dắt cá sẽ không có bánh bao ăn, còn có thể bị Lê thúc đánh."
Dắt cá? Lê thúc? Lão nhân chỉ nghĩ một chút, hiểu được dắt cá là cái gì, cũng hiểu được Lê thúc đúng là đầu đàn của tên tiểu tặc ngơ ngác trước mắt này.
Lão sinh ra một ít cảm giác buồn cười trong lòng, tên đánh cắp nhỏ bị chủ sự bắt được, lại yêu cầu người ta đừng đánh tay nó, tiểu tử trước mặt thật sự là ngu ngốc a!
"Đánh ngươi vẫn còn nhẹ, lấy thân phận của ta, cho dù giết ngươi cũng không có người dám tìm ta gây chuyện, ngươi có tin không."
A Ngốc sửng sờ:
"Giết ta? Giết ta, ta đã chết chưa? Chết có tư vị gì, ông nói cho ta biết trước được không? Chết có phải là rất đau, chết rồi có bánh bao ăn không."
Lão nhân đột nhiên hiểu được việc tiểu tử ngốc này nói, tâm tình tựa hồ rỏ ràng hơn nhiều. Nhưng lão nhân như thế nào cũng không có khả năng nghĩ đến tên tiểu tử ngu ngốc, gầy nhỏ trước mắt này, hơn mười năm sau, lại trở thành một tử thần kêu gió gọi mây trên đại lục, mang đến tử vong cho người khác.
Ngươi muốn ăn no?
Lão nhân quyết định không tiếp tục từ từ mài dủa A Ngốc, trực tiếp đi vào điểm chính.
Nghe đến ăn, A Ngốc trở nên phấn chấn tinh thần, cái bánh bao ăn buổi sáng vì thời tiết giá lạnh đã tiêu hóa mất, bụng nó đang kêu càu nhàu, ngước đầu lên, khát vọng nhìn lão nhân nói:
"Muốn a! Ta rất muốn ăn no. Nếu không, nếu không ông cho ta một đồng tiền màu tím, chỉ cần một là đủ rồi."
Nghĩ đến đùi gà, nước miếng theo khóe miệng A Ngốc chảy ra.
Lão nhân nói:
"Ta sẽ không cho ngươi tiền, nếu ngươi muốn ăn no, thì đi theo ta thôi, ta sẽ cho ngươi ăn no, hơn nữa ta sẽ không đánh ngươi."
A Ngốc hai mắt sáng lên, buổi sáng nó vừa muốn được người mang đi như nha đầu, nguyện vọng có thể thực hiện, nó cẩn thận hỏi:
"Thật, thật ta có thể ăn no?"
Lão nhân gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!