Chương 17: Dĩ Tử Tương Hiệp

Huyền Nguyệt đi tới trước mặt A Ngốc , sẵng giọng :ngươi muốn làm gì?

A Ngốc hung hăng trừng mắt nhìn nàng , nén lửa giận trong lồng ngực , quay đầu về phía lão bản man đầu điếm ( chủ cửa hàng bán bánh bao) nói :

"ta thật lòng xin lỗi , còn đây là tiền bánh bao , ngài xem có đủ chưa!" . Hắn từ trong Nguyệt Phụng trung trảo lấy ra một kim tệ nhét vào tay lão bản , lão bản trong khi còn đứng lặng đó , khi nhìn rõ trên tay là một đồng kim tệ , tức thì kinh hãi nhảy dựng lên .

"Ma pháp sư tiên sinh , một cái bánh bao không có nhiều tiền như vậy , để ta thối lại cho ngài" . Mặc dù A Ngốc khoác trên người Ma pháp bào , sau lưng đeo thanh trọng kiếm Thiên Cương, nhưng hắn vẫn không có nhận ra, hắn là một người dân bình thường như thế nào mà hắn lại đắc tội với ma pháp sư được.

A ngốc hất mũ trùm đầu, nói :

"đại thúc , là ta đây , ngài hãy cầm lấy đi!"

Lão bản bị dọa nhảy dựng lên , thất thanh :

"A! Ngươi , A ngốc , ngươi như thế nào lại biến thành ma pháp sư !"

A ngốc gãi gãi đầu nói :

"chỉ là một ma pháp sư phổ thông mà thôi , đại thúc , ngài phải bận rộn rồi , ta đi trước đây !" . Nhặt lên chiếc bánh bao bị Huyền Nguyệt ném trên mặt đất , A Ngốc bỏ đi cũng không quay đầu nhìn lại lần nữa .

Uy , uy ! Huyền Nguyệt kêu lên 2 tiếng , nhưng A Ngốc tựa như không có nghe thấy , bóng dáng dần biến mất tại ngã tư đường. Hành động vừa rồi của Huyền Nguyệt với chiếc bánh bao thực sự đã chọc tức tới A Ngốc .

Huyền Nguyệt vốn từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng ( sinh ra đã là đại tiểu thư , được nuôi nấng chiều chuộng ) , lẽ nào lại chịu để như vậy , tức giận hừ một tiếng , vội đuổi theo .

A Ngốc đi chưa được vài bước đã bị Huyền Nguyệt vượt qua , bước đến trước mặt ,

"ngươi làm gì , ngươi đừng quên , ngươi đã đáp ứng làm người hầu của ta rồi đó !" . Ở ma pháp sư công hội , sở dĩ Huyền nguyệt muốn A Ngốc làm người hầu của nàng chẳng qua vì muốn đùa giỡn mà thôi , nàng cảm giác thấy thất vọng về tên tiểu tử ngốc này , nàng là một người có ít bạn bè , có người hầu , tối thiểu là có người để nói chuyện , trong nội tâm của nàng cho tới tận bây giờ , chưa từng để A Ngốc trong mắt , tựa như sự khác nhau giữa quý tộc và bình dân , mà nàng dường như không thể bảo nổi tên bình dân này .

Cũng bởi vì một chiếc bánh bao mà hắn lại không để ý tới nàng, bảo sao nàng không tức khí cho được .

A Ngốc lạnh nhạt hỏi :

"ngươi chặn ta lại có việc gì thế , từ bây giờ trở đi , ta sẽ không tiếp tục đi theo ngươi nữa, cũng không phải là người hầu của ngươi ."

Huyền Nguyệt căm tức nói :

"ngươi nói mà không giữ lời , ngươi đã đồng ý làm người hầu của ta mà . Bất quá cũng vì một cái bánh bao bị hỏng thôi ư?!"

A Ngốc lạnh lùng nhìn nàng , phủi phủi lớp bụi trên bề mặt bánh bao nói :

"trong lòng của ta , bánh bao so với ngươi trọng yếu hơn nhiều ."

Những lời nói này của A Ngốc đã đả kích thật sâu vào lòng tự tôn của Huyền Nguyệt , nàng nhất thời giận giữ quát :ngươi muốn chết ư? , tức thì pháp trượng trong tay vung lên , nhất thời năm khỏa tiểu quang đạn hướng A Ngốc phóng đến .

Tinh quang trong mắt A Ngốc chợt lóe , bạch sắc sanh sanh đấu khí từ trong cơ thế xuất ra, dụng sanh sanh đấu khí đối chọi lại với năm khỏa quang đạn lan ra bên ngoài , vang lên tiếng nổ , A ngốc vẫn bất động đứng yên một chỗ , Huyền Nguyệt nhất thời toàn thân chấn động , lui về phía sau một bước .

Hai người mới từ ma pháp sư công hội ra không lâu , ma pháp lực trên thân đều tiêu hao rất nhiều , với khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể hồi phục nhanh đến vậy . Huống chi , với khoảng cách cấp bậc ma pháp sư không sai biệt cho lắm thì tuyệt đối đánh không lại võ sĩ .

Huyền Nguyệt giật mình nhìn trên người A Ngốc tản mát ra đấu khí , khí tức thần thánh trên thân thể A Ngốc tỏa ra thần uy lẫm lẫm , chứ không phải như tại ma pháp sư công hội tên sỏa tiểu tử này bị nàng khi dễ .

"Ngươi , ngươi đã đánh ta , có tin ta gọi ba ba ta tới giết ngươi hay không !"

A Ngốc trên mặt không lộ cảm xúc , hừ lên một tiếng nói:

"vậy thì tốt nhất ngươi nên đi tìm ba ba của ngươi đi , quấn quýt lấy ta làm gì , kể cho cha mẹ ngươi về bổn sự gì gì đó của ngươi đi . Ta nhắc lại lần nữa , ta không phải là người hầu của ngươi , cũng sẽ không có đi theo ngươi," nói xong A Ngốc đi nhanh ngang qua Huyền Nguyệt , tiện tay vung tay lên đẩy nàng sang một bên , bỏ đi không có ngoái đầu lại .

Huyền Nguyệt ngơ ngác đứng yên tại chỗ , trong trí nhớ của nàng từ trước tới nay cho tới tận bây giờ , không có một ai đối xử với nàng với thái độ như vậy , lòng tự tôn bị tổn thương , nàng thế nào lại cam tâm cho được

"ngươi , ngươi đứng lại cho ta !"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!