Tịch Phỉ lắc lắc cái đầu rồi trả lời :
„Ba ba bọn họ còn chưa có trở về , Âu Văn gia gia, là bọn ta không tốt , nếu ta cùng Phong đệ không bơi ra ngoài biển thì A Ngốc ca ca cũng sẽ không ra ngoài đó tìm ."
Tâm trạng Âu Văn lúc này tràn ngập lo lắng , hắn cũng chả buồn phải giận giữ làm gì , hiện tại tâm tư của hắn đã ngóng ra phía biển cả mênh mông . Ở cùng với A Ngốc hơn 1 năm nay , Âu Văn rất thích tính tình thiện lương của đứa nhỏ này .
Dù đã 1 năm trôi qua, nhưng không lúc nào A Ngốc không ngừng nhớ tới Ca Lí Tư sư phụ , cái banh bao bọc một lớp ngân tích được đặt cẩn thận trên đầu giường , hằng sáng A Ngốc đều ngắm nghía nó trong chốc lát rồi lẩm bẩm một mình .
A Ngốc hết thảy bổn tính hướng thiện – „ đứa nhỏ nhà ngươi vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì nha!
". Bởi vì lúc này , A Ngốc đã ở ngoài biển một khoảng thời gian khá lâu . Lúc này thì hướng bờ biển xuất hiện 2 đạo thân ảnh , chính là Tịch Trung và Tịch Phát , Âu Văn bước vội tới bên hai người hỏi : „Có tìm thấy A Ngốc không?"
Tịch Trung cùng Tịch Phát liếc nhìn nhau , trên mặt thần sắc ảm đạm , Tịch Trung trả lời :
"Âu Văn thúc thúc , song biển quá lớn , bọn ta không dám tiến ra xa , sợ rằng A Ngốc đã bị sóng biển cuốn đi mất rồi , chúng ta thật sự tìm không ra được hắn !"
Ánh mắt Âu Văn chợt lóe hàn quang , nếu là trước kia , hẳn Âu Văn không ngần ngại mà giết sạch bọn người đứng trước mặt cho hả cơn giận , nhưng tình thế hiện tại thì không thể , hắn lạnh nhạt nói :
"Các ngươi đã cố gắng rồi , hãy về nhà sớm đi , đừng có nói lại sự việc này cho Tịch Nhĩ biết , còn ta đi tìm A ngốc !"
Tịch Phát trả lời :
"Âu Văn thúc thúc , việc này e rất khó , ngoài biển mưa to sóng lớn , thật sự không tốt a ."
Âu Văn táo bạo ngắt lời :
"không tốt cũng phải đi tìm , A ngốc là thân nhân duy nhất của ta , chẳng lẽ cứ vậy mà nhìn hắn chết sao . Thôi các ngươi về trước đi !"
Tịch Trung 3 huynh đệ dồng thời đứng lặng thinh , bình thường Âu Văn thúc thúc luôn ôn văn nhĩ nhã , đột nhiên trở nên táo bạo thế này .3 người lần lượt dắt theo đứa nhỏ của mình đi trở về trấn .
Với thời tiết như bây giờ , ngoại trừ thuyền lớn của Tây Ba hạm đội , còn các loại ngư thuyền khác , căn bản không trụ nổi với sóng to gió lớn trên biển cả mênh mông .
Âu Văn hít vào một luồng lương khí , điều tức một chút sanh sanh chân khí trong cơ thể , ổn định lại lớp ngân cầu của Vô Nhị thánh thủy độc khí , thét lên một tiếng rồi phóng người lên cao , bay ra hướng sóng biển , mỗi lần nhảy áng chừng khoảng 10 trượng , hắn không có để ý tới phương hướng , tiếp tục tiến vào lớp sóng lớn , xâm nhập vào trong biển rộng .
Sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển tuần hoàn , trong 1 thoáng công phu , Âu Văn đã không còn nhìn thấy đường bờ biển đâu nữa .
Chân khí trong người hắn không ngưng hao tổn , nếu không phải sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển sinh lực , hắn căn bản không thể duy trì được trong khoảng thời gian dài . Tìm một người trong biển cả mênh mông thật sự quá khó khăn .
Chân khí trong người Âu Văn không ngừng suy yếu , nhưng vẫn chưa phát hiện ra vết tích của A Ngốc .
Đột nhiên , từ trong làn sóng xuất hiện một đạo kim quang , luồng kim quang này lan rất nhanh ra bề mặt biển , trong lòng Âu văn vừa động , vội hướng kim quang tiến đến , độ khoảng 5 phân công phu , hắn rốt cuộc đã thấy A Ngốc đang lềnh bềnh trên mặt biển .
Niềm vui sướng mãnh liệt , khiến tiềm lực trong cơ thể Âu Văn trỗi dậy , hắn đột nhiên hét ra một tiếng , chém ra hữu chưởng , hiện ra một luồng bạch quang , thân thủ dội ngược vào từng lớp sóng lớn , hướng tới A Ngốc , rồi đặt A Ngốc vào trong lòng .
Vừa chạm vào cơ thể A Ngốc , hắn biết A Ngốc vẫn còn sống , chẳng qua chỉ là uống không ít nước biển mà thôi .
Âu văn xốc A Ngốc lên , ngưng thần tụ khí , hướng về phía bờ biển vọt đi , hắn để cho sanh sanh chân khi bên trong cơ thể không ngừng tuần hoàn vận chuyển , nhưng vẫn không đủ bù vào chỗ năng lượng thiếu hụt , đường bờ biển đã trong tầm mắt , nhưng sanh sanh chân khi trong người Âu Văn chỉ còn lại 5 thành , hắn không thể tiếp tục sử dụng nếu không Vô Nhị thánh thủy kịch độc sẽ phát tác trong cơ thể hắn .
Nhưng chẳng qua chỉ là đang ở trên biển, vả lại từ nhỏ đến lớn, hắn đã trưởng thành trên biển , mặc dù đã lâu rồi chưa từng du qua , nhưng căn bản thủy tính vẫn còn .
Sau khi sử dụng hết sức lực , rốt cuộc Âu văn cũng kéo được A Ngốc lên bờ .
Âu Văn đại ca ! –âm thanh của Tịch Nhĩ truyền đến . Hắn cùng với 3 người con trai đang lo lắng đứng ở bờ biển chờ đợi . Vừa nhìn thấy Âu Văn mang A Ngốc trở về ,4 người lập tức chạy ra đón . Tịch Trung đón lấy A Ngốc , tịch phát cùng tịch bạch giúp đỡ âu văn.
Nguyên văn Tịch Trung 3 huynh đệ trở về nhà , sợ cha trách mắng , không nghe lời Âu Văn dặn dò , thuật lại toàn bộ sự việc cho Tịch Nhĩ , Tịch Nhĩ nhất thời giận dữ , không kịp giáo huấn cháu trai, cháu gái mình , vội vàng mang theo 3 người con trai chạy ra bờ biển .
"Âu Văn đại ca , ngươi thế nào rồi !" – Tịch Nhĩ vội vàng hỏi
Âu Văn thở hổn hà hổn hển , sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển trong cơ thể , tự động khôi phục sức lực , Rốt cuộc đã cứu A Ngốc trở lại , tâm tình hắn lúc này cũng hạ đi rất nhiều :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!