Chương 97: (Vô Đề)

Từ tất những điều này, có thể thấy được Tô Vân Thiều đã thật sự coi Tô Y Y là em gái.

Ba Tô vẫn luôn lo lắng Tô Vân Thiều và Tô Y Y vừa sinh ra đã bị ôm nhầm, số phận bị đảo lộn, mười bảy năm sau lại làm chị em, trong lòng sẽ có khoảng cách, không thể nào thân mật với nhau được.

Mẹ Tô cũng lo lắng như vậy, nhưng bà cảm thấy sau này ngày rộng tháng dài, có thể từ từ mà làm quen.

Bản chất con người vốn lương thiện, sao có nhiều ác ý như vậy được? Tô Vân Thiều đã học được cách trở thành chị gái, Tô Y Y cũng nỗ lực hòa thuận với chị gái, chuyện thiên kim

- giả của nhà họ Tô bị đồn khắp thành phố B giống hệt cốt truyện cung đấu, may mắn không diễn ra, thật sự quá tốt rồi!

Nhưng mà…Mẹ Tô:

"Chị con có việc gì, sao nhất quyết phải ra ngoài ở?"Tô Y Y không muốn lừa gạt người khác, đặc biệt là mẹ mình.

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ cần không nói rõ quà sinh nhật là cái gì, để khi mọi người nhìn thấy món quà ấy vẫn sẽ ngạc nhiên và cảm động.

"Mẹ, ba có ở nhà không?"

"Không thể nói cho ba con biết à?" Mẹ Tô nghĩ tới điều gì đó,

"Cuối tuần này sẽ tổ chức sinh nhật, Vân Vân lại không có ở nhà, có phải con bé đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ba?"

Hệ thống:[ Đinh – Thám tử lừng danh Mama đã online.

]Tô Y Y bị hệ thống chọc cười, ôm mẹ Tô làm nũng, nói:

"Mẹ, con đã xem qua món quà sinh nhật mà chị gái đang chuẩn bị, để làm ra nó thực sự tốn rất nhiều thời gian, chúng ta cùng nhau giữ bí mật với ba nhé?"Mẹ Tô chìa tay ra:

"Lấy ảnh chụp ra đây."

Ảnh gì ạ?

Tô Y Y giả ngu.

"Mẹ còn không biết con à? Vân Vân không thích chụp ảnh, con thì khác hoàn toàn, cái gì cũng chụp, 100% con có chụp ảnh lại, còn không chỉ chụp có một, hai tấm thôi đâu."

"Con đã đồng ý với chị gái là sẽ giữ bí mật rồi." Tô Y Y cảnh giác mà giấu di động đi.

Mẹ Tô tung ra chiêu cuối cùng:

"Đó là quà sinh nhật của ba con, con nói nhỏ cho mẹ biết, mẹ bảo đảm không nói cho ông ấy đâu!"Tô Y Y thầm nghĩ trong lòng: Mẹ đã dùng cách này với con từ nhỏ rồi, có lần nào mà mẹ không kể lại cho ba đâu, sau đó lại liên thủ với ba lừa gạt con chứ gì?

"Hừ, lần này con sẽ không mắc mưu của mẹ nữa đâu!" Tô Y Y ôm chặt túi xách, nhanh chóng bỏ chạy.

Cô bỏ chạy vội vàng, không dám quay đầu lại nhìn, vì thế không phát hiện ra trên mặt mẹ Tô đang nở nụ cười vui vẻ.

Buổi tối, ba Tô đi làm về, mẹ Tô đã thuật lại lời kể của Tô Y Y.

Cuối cùng, bà thốt lên câu cảm thán quen thuộc của một người mẹ già:

"Con cái lớn rồi, không dễ lừa được nữa."

"Như vậy không phải rất tốt sao?" ba Tô cười nói,

"Không phải bà sợ sau này các con ra ngoài sẽ bị người ta lừa gạt à, cho nên bà mới cùng tôi nghĩ ra nhiều cách lừa gạt bọn nhỏ?"Mẹ Tô chỉ cười mà không nói, sao có thể nói là lừa gạt con của mình chứ?

Đó gọi là nhớ lâu!******Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều cứ theo thói quen thường ngày mà đi chạy bộ buổi sáng, ăn cơm, đi học.

Vừa mới bước vào cổng trường chưa được bao lâu, đã thấy Trần Tinh Nguyên đã gặp mặt một lần chạy tới,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!