Chương 36: Mất Mặt

"Thật sự có người tin à?" Nửa đêm, đèn điện trong phòng ngủ đã tắt, đột nhiên xuất hiện một giọng nói, dọa người ta giật nảy cả mình.

Cậu còn chưa ngủ à?

Đừng nói chuyện!Một người bạn cùng phòng lên tiếng.

"Xin lỗi nhé, tại chuyện này quá buồn cười." Người bạn kia nói nhỏ lại,

"Tớ gửi vào trong nhóm, các cậu vào mà xem."Cái Khiết không dám thò đầu ra, nhưng không kìm nén được lòng tò mò, trốn ở trong chăn xem điện thoại di động.

Cừu kêu ba be:[

Fan cuồng của cô gái địa ngục trở thành quản lý của diễn đàn, nói có mắt có mũi, nhưng tớ làm thế nào cũng không vào được, vậy mà cũng tin, ha ha ha! ]Giọt lệ Saigao:[ Không vào được +1]Cối xay gió nhỏ:[ Này, này, giống thật đấy!

Nếu không phải thư địa ngục biến thành cô gái địa ngục, tớ còn nghi ngờ đấy là ảnh chụp màn hình từ anime ]Cái Khiết nhấp vào liên kết Cừu kêu ba be gửi, đó là một diễn đàn siêu nhiên có tên: 《 Cô gái địa ngục có thật!!! 》Người đăng bài nói rạng sáng lúc 0 giờ, gõ từ khóa cô gái địa ngục trên thanh tìm kiếm, đồng thời nhập tên kẻ thù vào khung chữ, cô gái địa ngục sẽ lấy đi mạng của người nọ.

Dưới bài đăng, có không ít người nghi ngờ về vấn đề thần kinh của người đăng, không phân biệt được hoạt hình và thực tế, cũng có người bênh vực người đăng, nói rằng mình đã làm theo từng bước mà người đăng bài đã viết, kẻ thù thật sự đã chết.

Người này bị đoán là người bợ đỡ hoặc bạn thân của người đăng bài, nên thu hút được rất nhiều lời mắng chửi, còn có cư dân mạng nói sẽ báo công an tới bắt người kia vào tù.

Cái Khiết nhìn thời gian hiện ở góc phải màn hình, cách rạng sáng còn ba phút.

Cô nhập vào bốn chữ cô gái địa ngục, lẳng lặng chờ đợi, từng phút trôi qua, đến đúng 0 giờ, cô bấm vào tìm kiếm, một khung chữ hiện lên.

Cái Khiết hít một hơi thật sâu, bên tai cô cũng vang lên tiếng thở hổn hển.

Cô thấy hơi tê tê.

Mắt âm dương, quỷ sợ quỷ, cô gái địa ngục… Từ khi nhặt được túi tiền kia, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên lạ thường, dường như đã mở ra một cánh cửa dẫn đến một thế giới kỳ lạ.

Đúng rồi, còn có hồ hoa sen kia!

Sau buổi học sáng hôm nay, trên đường trở về cô đã đi ngang qua hồ hoa sen, nhìn thấy được thứ gì đó có màu trắng ở bên cạnh bông sen mọc giữa hồ.

Cô tưởng đó là túi nilon hay thứ gì đó bị gió thổi bay tới đó, định đi tới để xem xét, nhưng thứ kì lạ kia lại từ từ quay đầu lại, còn nháy mắt với cô, khuôn mặt ấy xấu xí tới mức phá vỡ mọi giới hạn thẩm mỹ cuối cùng của cô.

Cái Khiết súy nữa thì bị sự xấu xí này dọa cho nôn mửa.

Nếu không phải lúc ấy bên tai cô mơ hồ nghe thấy tiếng nam quỷ gào khan cả giọng Chạy ngay!, và theo bản năng cô đã bỏ chạy, thì bây giờ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ma quỷ thật đáng sợ!

Ừm, nam quỷ ở bên cạnh, còn nhát gan hơn cả cô, thì không được tính vào trong đó.

***********Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều mới vừa bước vào phòng học, đã nghe các bạn học bàn tán xôn xao.

"Sao? Tần Giản xin nghỉ ốm?"

"Thật mà, thầy bảo thế."

"Người cậu ấy to như con trâu, còn mắc bệnh được sao? Đá bóng bị ngã gãy xương à?"

"Hay là do tai nạn xe cộ?"Càng nói càng thái quá.

Tô Vân Thiều gọi Bách Tinh Thần một tiếng,

"Tần Giản bị bệnh gì?"Cô vừa dứt lời, Bách Tinh Thần nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Không cần cậu ta trả lời, rất nhanh, Tô Vân Thiều đã biết được sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!