Chương 8: (Vô Đề)

"Yêu Yêu, anh vốn được sinh ra vì em, tất cả mọi người đều nói anh không nên yêu em, nhưng em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào mới có thể ngừng yêu em đây."

"Hình như cũng không phải là không có cách."

Tống Thanh Thần gượng gạo nhếch môi cười, lẩm bẩm một mình:

"Có lẽ Tống Đình nói đúng, anh đáng chết. Một người đáng ghê tởm như anh, sống trên đời chỉ làm vấy bẩn hạnh phúc của Yêu Yêu mà thôi."

Tống Thanh Thần.

Tôi gọi hắn, rồi lại nắm chặt lấy tay hắn.

Nhìn vào đôi mắt hắn, tôi mới thực sự hiểu ra, thì ra đây chính là dáng vẻ của một người đã c.h.ế. t tâm.

"Thật ra em không hề thấy anh ghê tởm."

Đôi mắt vô hồn của Tống Thanh Thần hơi máy động.

Tôi cắn môi dưới, quyết định dứt khoát thẳng thắn tới cùng:

"Em cũng thích anh, em đã thích anh từ hồi cấp ba rồi."

"Yêu Yêu, cái c.h.ế. t của anh sẽ không liên lụy đến em đâu, em không cần khiến bản thân bị uất ức chỉ để lừa anh."

Tống Thanh Thần dùng vân tay mở khóa tủ, lấy ra một chiếc chìa khóa ra:

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

"Biệt thự này anh đã sang tên cho em vào ngày em 18 tuổi. Anh cũng đã lập sẵn di chúc, sau khi anh chết, tất cả tiền trong tài khoản của anh đều sẽ thuộc về em."

"Em cầm chìa khóa này là có thể mở cửa biệt thự rồi, anh không muốn nhìn thấy bóng lưng em rời đi, nên anh sẽ không tiễn em."

"Yêu Yêu, nếu em kết hôn, đừng dẫn hắn đến mộ anh, anh sợ mình sẽ biến thành lệ quỷ đi tìm hắn đòi mạng, rồi em lại thành góa phụ mất, như thế anh sẽ đau lòng lắm."

Tống Thanh Thần.

Tôi không nhịn được mà túm lấy cổ áo hắn, ghé sát lại chặn môi hắn, không cho hắn luyên thuyên nữa:

"Anh đi theo em, đến phòng em xem nhật ký."

Mọi thứ đúng như tôi đã tưởng.

Căn phòng của tôi được Tống Thanh Thần giữ gìn nguyên vẹn.

Đến cả một mẩu giấy vụn cũng vẫn nằm yên ở vị trí cũ, giống như khi tôi rời đi, không hề có dấu vết xê dịch.

Tôi lôi cuốn nhật ký được giấu sâu trong tủ quần áo ra, mặt đỏ bừng bừng, tiện tay lật một trang đưa cho Tống Thanh Thần.

Dù sao thì hồi đó, mỗi một trang nhật ký của tôi đều viết về hắn, không hề có ngoại lệ.

"Lần này anh đã tin chưa? Nhật ký là thứ không thể làm giả được đâu."

Bàn tay đang nâng cuốn nhật ký của Tống Thanh Thần run rẩy không ngừng.

Hắn đột ngột ôm chặt lấy tôi, chặt đến mức tôi thấy khó thở, như thể muốn nghiền nát tôi, hòa tan tôi vào trong cơ thể hắn.

"Yêu Yêu, nói yêu anh đi."

"Trong nhật ký em đã viết rõ hết rồi còn gì." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!