Chương 7: (Vô Đề)

Tôi kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tống Thanh Thần nổi tiếng là người thủ đoạn tàn nhẫn, trí tuệ hơn người, tính cách cao ngạo.

Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ tới nay, hắn đã là người trên người, có thể nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Chứ không phải là người thê thảm bi lụy như bây giờ.

Tống Thanh Thần vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, đầu gối chà xát xuống sàn nhà, nhích từng chút một về phía tôi,

"Yêu Yêu, em ghê tởm mối quan hệ này, là vì anh từng là chú của em, đúng không?"

"Nếu anh cắt đứt quan hệ với Tống gia, từ bỏ dòng họ, vĩnh viễn không qua lại với họ nữa, Yêu Yêu, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?"

"Anh có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, có thể thay đổi tính cách, thay đổi giọng nói. Anh có thể biến hẳn thành một người khác."

"Em thích con lai, anh có thể phẫu thuật theo hình mẫu đó, anh sẽ g.i.ế. c cậu ta, sau đó biến mình thành cậu ta, như vậy có được không..."

Chiếc còng tay tình thú bị tôi giật đứt, nhìn vẻ điên cuồng trong đáy mắt người đàn ông, tôi vừa chua xót vừa sợ hãi:

"Tống Thanh Thần, chú nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đơn thuần là muốn tránh xa chú thôi, việc chú biến thành ai, thành cái gì, hoàn toàn không liên quan đến tôi."

"Người con lai kia vô tội, thật ra anh ấy không phải bạn trai tôi, xin chú đừng lôi anh ấy vào chuyện này."

Là một nữ phụ độc ác, muốn sống sót, tôi chỉ có thể tránh xa đám nhân vật chính, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi cứ tưởng sau ba năm, Tống Thanh Thần đã sớm quên tôi từ lâu rồi.

Thấy tôi sốt sắng bảo vệ người bạn trai kia như vậy, Tống Thanh Thần đột nhiên bật cười, nước mắt rơi xuống sàn nhà:

"Yêu Yêu, em thích cậu ta đến vậy sao? Đến mức vì bảo vệ cậu ta mà không tiếc nói dối anh."

Tôi: ...

"Yêu Yêu, anh có thể tha cho cậu ta. Chỉ cần em lập tức gọi điện thoại cho cậu ta, ngay bây giờ, nói chia tay đi."

Chúng tôi thậm chí còn chưa hẹn hò thì chia tay kiểu gì được chứ.

Hơn nữa hiện tại bên đó còn là nửa đêm, chắc anh ta đang ngủ say rồi.

Tống Thanh Thần tự mình cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp bấm số thì chuông điện thoại đã reo lên.

Là Tống Đình gọi đến.

Tống Thanh Thần lập tức ngắt máy.

Nhưng rất nhanh, bên kia đã lại gọi lại.

Tôi có chút khó hiểu:

"Không nghe máy sao? Biết đâu cô ấy bị rơi xuống biển rồi, đang gọi chú cầu cứu đấy."

"Không liên quan đến anh."

Thái độ lạnh lùng của Tống Thanh Thần khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

"Chú không lo lắng cho cô cháu gái ruột của mình sao?"

"Đương nhiên là có lo lắng," Tống Thanh Thần nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập si mê,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!