Chương 6: (Vô Đề)

Ra ngoài đi. Tôi lạnh lùng nói.

Tống Thanh Thần như hơi nhếch mép cười, giọng cũng dịu dàng đến lạ:

"Yêu Yêu, đây là nhà anh."

Lúc này tôi mới nhận ra cách trang trí bên ngoài cửa phòng ngủ thật sự rất quen thuộc, đây đúng là biệt thự của Tống Thanh Thần thật.

Chỉ là Tống Thanh Thần chưa bao giờ cho tôi vào phòng ngủ của hắn, cho nên lúc nãy tôi mới không nhận ra nó ngay.

Nhưng ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại ở trong phòng của Tống Thanh Thần được không!

Không phải tôi nên ở trong khách sạn sao?!

Có phải người mẫu nam đã đưa tôi đến đây không?

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Hắn không lên mạng sao?

Rõ ràng tôi đã không còn liên quan gì đến Tống gia nữa rồi.

Vô số câu hỏi nổi lên trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy bực bội.

"Yêu Yêu, em muốn ăn gì, anh đút cho em." Tống Thanh Thần đã mua đủ các loại cháo mà tôi thích, còn bày chúng ra trên bàn.

Ăn cm chú.

Kiên nhẫn trong tôi đã cạn kiệt, và tôi giật mạnh cổ tay, ngay sau đó, lại một tiếng chuông khác vang lên.

Trong phòng quá yên tĩnh, tiếng chuông kia thật sự mang tới một loại cảm giác gợi cảm khó tả.

"Không được chửi thề."

Tống Thanh Thần ngồi bên mép giường, nới lỏng cà vạt, ánh mắt hắn quét từ trên xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi tôi.

Rồi khựng lại.

Tôi không hiểu nổi, mới hôm qua Tống Thanh Thần còn coi tôi là người xa lạ, đồng ý sẽ vĩnh viễn không gặp lại tôi nữa.

Sao bỗng nhiên lại thay đổi, hệt như biến thành một người khác vậy.

"Tống Thanh Thần, có lẽ người mẫu nam tối qua không biết chuyện Tống gia nên mới đưa nhầm tôi đến chỗ chú."

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ nhẹ hết mức có thể:

"Chú thả tôi ra trước đi."

Người mẫu nam? Ánh mắt Tống Thanh Thần đầy lưu luyến:

"Không có người mẫu nam nào cả, từ đầu đến cuối chỉ có hai chúng ta."

"Đồ lừa đảo, rõ ràng em không hề ghê tởm chút nào, ngược lại còn rất thích..."

Chiếc đồng hồ báo thức nặng trịch đập mạnh vào đầu, m.á. u chảy từ trán xuống cổ, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ trên làn da trắng lạnh của Tống Thanh Thần.

Ném đồng hồ xong, tôi lại tiện tay chộp lấy gối, cháo trắng, sách vở, nói chung là tôi chộp tất cả những thứ tôi có thể với tới ném thẳng về phía Tống Thanh Thần.

Đến khi dạ dày quặn thắt đau, tôi mới không nhịn được vịn vào thành giường nôn khan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!