Tôi lười giải thích, trực tiếp hùa theo:
"Ừm, chúng tôi sắp kết hôn rồi, cũng đã mua một căn nhà ở nước ngoài."
Chúc em hạnh phúc.
Người đàn ông có vẻ rất bình tĩnh.
Tôi quay người định rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại di động Tống Thanh Thần đặt trên bàn hiện lên hai tin nhắn WeChat, và tên người gửi tin nhắn tới được lưu là [Tống Đình].
Tên của thiên kim thật.
Tôi chỉ liếc vội một cái, ngay sau đó, điện thoại đã bị Tống Thanh Thần cầm lên.
Hắn nhìn tôi với vẻ phòng bị.
Tôi biết, theo cốt truyện, Tống Thanh Thần vô cùng yêu thương thiên kim thật.
Nhưng tôi không ngờ hắn lại bảo vệ cô ấy đến mức ngay cả tin nhắn cũng không muốn cho người ngoài xem.
Hình ảnh này khiến tôi nhớ lại ngày đầu tiên về nước, ngay sau khi tôi xuống máy bay, Tống Đình đã tìm được số điện thoại của tôi, còn gửi cho tôi một tin nhắn:
[Vì tốt cho chị, hãy tránh xa Tống Thanh Thần ra!]
Tôi không để ý, còn chặn số cô ấy ngay lập tức.
Không thể phủ nhận rằng sau ba năm, cảm xúc của tôi vẫn bị Tống Thanh Thần chi phối.
Dù sao thì hắn cũng là người được tôi ghi tạc trong trang nhật ký đầu tiên, vào cái thời trái tim thiếu nữ mới biết rung động.
Hắn là bí mật không thể phơi bày trong suốt thời thanh xuân của tôi.
Thực ra, người cố gắng vượt qua ranh giới cấm kỵ không phải là Tống Thanh Thần.
Nhưng chẳng sao cả, dù sao thì cuối cùng tôi cũng là nạn nhân, và hắn mới là kẻ đồi bại bị gia đình khinh thường.
Trong lòng thấy bực bội, tôi bước nhanh ra khỏi công ty, đến quán bar mà bạn thân đã đặt sẵn để mở tiệc chào đón tôi trở về.
Tôi gọi liền một lúc tám người mẫu nam.
Tôi không ngờ suốt đêm ấy bản thân không chỉ chẳng sơ múi được gì, mà còn bị tám người thay phiên nhau chuốc rượu.
Đến nửa đêm, tôi say khướt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn có thể dựa vào bản năng để tìm ra người mẫu nam đẹp trai nhất, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy hắn.
"Chế phục dụ hoặc, sao anh biết tôi thích nó? Anh thật là tinh mắt." Tôi thiếu kiên nhẫn giật lấy cà vạt của người đàn ông, còn cắn lên xương quai xanh của hắn như đang trừng phạt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, chiếc cà vạt đã bị chủ nhân của nó tự tay giật xuống, còn bị dùng để trói tay tôi lại.
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Người đàn ông đứng dậy muốn rời đi, nhưng tôi đã kịp túm lấy hắn, kéo giật hắn trở lại, miệng bất mãn lẩm bẩm:
"Tôi đã trả tiền rồi, anh còn định chạy đi đâu?"
"Trần Yểu, em có biết tôi là ai không?"
Giọng nói của người đối diện lạnh lùng đến đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!