Mặc dù người Tống gia cũng chẳng có ai bình thường cho cam...
"Yêu Yêu, nếu cháu không thích bức ảnh, tối nay chú sẽ gỡ nó xuống."
Trong bầu không khí im lặng, Tống Thanh Thần chủ động mở miệng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để bình thường hóa hành vi biến thái này.
"Chú út, trọng điểm không phải là thích hay không, mà là tại sao chú lại treo bức ảnh cháu lên."
Yêu Yêu. Tống Thanh Thần nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm hơn một chút:
"Chú là chú út của cháu, sẽ luôn đối tốt với cháu trong giới hạn của một người chú."
"Chú dễ thỏa mãn thật."
Tôi cười với Tống Thanh Thần, lại thân mật chỉnh lại cổ áo cho hắn, giống như hắn vẫn thường làm với tôi vậy.
"Điều này không phù hợp với những gì người ngoài miêu tả về chú, họ đều nói chú là Diêm Vương sống, thủ đoạn rất cứng rắn, thứ chú muốn có dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng phải giành lấy cho bằng được."
"Đó là lợi ích, cháu không phải."
Giọng nói của Tống Thanh Thần vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không chút gợn sóng:
"Yêu Yêu, muộn rồi, chú đưa cháu về nhà."
"Nếu cháu không muốn gặp chú, chú sẽ không làm phiền cháu."
Nói xong, Tống Thanh Thần cũng không nhìn tôi mà đi thẳng đến chỗ treo áo khoác, lấy chìa khóa xe.
Chú út. Tôi bắt đầu dẫn dắt từng bóc:
"Chú không sợ sau khi đưa cháu về nhà rồi, cả đời này cháu sẽ không muốn gặp lại chú nữa sao."
Động tác của Tống Thanh Thần hơi khựng lại, nắm đ.ấ. m siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Trong đáy mắt hắn lại ánh lên một tia mong chờ đầy kiềm nén.
Tôi thừa nhận việc lợi dụng tình cảm chân thành của người khác là không hay.
Nhưng vừa nghĩ tới tương lai Tống Thanh Thần sẽ tát tôi ít nhất năm cái, đột nhiên tôi lại chẳng còn cảm thấy áy náy gì nữa.
Yêu Yêu. Giọng người đàn ông khàn đi,
"Rốt cuộc cháu muốn chú phải làm thế nào?"
Bị tôi nhìn chằm chằm, Tống Thanh Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, tựa vào cạnh bàn ăn.
Trên bàn là đồ ăn còn bốc hơi nóng, chỉ liếc mắt nhìn qua là có thể nhận ra tất cả đều do Tống Thanh Thần tự tay làm.
Mỗi khi tôi không vui, hắn sẽ vào bếp nấu những món ngon dỗ tôi vui vẻ, thậm chí còn đích thân đút cho tôi ăn.
Thật ra, tôi sớm nên nhận ra.
Ánh mắt Tống Thanh Thần nhìn tôi chưa bao giờ là ánh mắt một người chú nhìn cháu gái của mình.
"Chú út, cháu chỉ muốn biết, rốt cuộc chú nghĩ gì về cháu." Tôi giả vờ ngây thơ bước một bước đến gần Tống Thanh Thần, hắn vô thức muốn lùi về sau, nhưng lại bị bàn ăn chặn lại.
Trong không gian chật hẹp, đôi chân thon dài hơi cong lại.
Sự kiềm chế trong đáy mắt dần tan rã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!