Lúc Thẩm Nhu Nương đem cơm canh từ nhà bếp về thì hai đứa nhỏ đang bắt kiến ở ngoài sân. Chúng chụm sát đầu vào nhau, cùng quỳ rạp trên mặt đất, hết sức chăm chú. Thẩm Nhu Nương không khỏi mỉm cười vui mừng.
Sau này hai đứa ở chung với nhau thì sẽ có bạn chơi cùng.
- Hai đứa đã đói bụng chưa?
Cô ta đem thức ăn đi vào sân, mỉm cười hỏi.
- Đói rồi ạ.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu cùng nhảy cẫng lên, vội vàng tranh nhau coi ai chạy về nhà bếp nhanh hơn. Nhưng chạy được nửa đường thì Nguyên Khánh lại dừng lại để cho Nữu Nữu chạy ào về phía trước.
Nữu Nữu chiếm được một chỗ ngồi tốt liền vui mừng vỗ tay nói:
- Nguyên Khánh ca ca, muội thắng rồi!
- Nữu Nữu ngốc. Đó là Nguyên Khánh ca ca nhường con đó!
Thẩm Thu Nương cười đi vào nhà bếp. Cô ta thấy Nguyên Khánh đi chầm chậm thì lấy làm lạ hỏi:
- Không phải đói bụng rồi sao?
Nguyên Khánh gãi ót, buồn bã vì sự thất thố hồi nãy của mình. Bà nó chứ, dù sao thì mình cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao còn giành ăn với một con nha đầu mới ba tuổi chứ.
Chẳng lẽ bên trong mình vẫn còn một chút tính trẻ con chưa biến mất thật sao?
- Nguyên Khánh, mau rửa tay ăn cơm đi.
Thẩm Thu Nương đưa chén đũa cho bọn nhỏ, cười thúc giục hắn:
- Bụng đói xẹp lép rồi phải không!
Nhìn nụ cười dịu dàng, thân thiết của thím, sự buồn phiền trong lòng Nguyên Khánh lập tức biến mất. Mình vốn chỉ mới ba tuổi thôi mà! Vẫn còn tính trẻ con không phải là rất bình thường sao? Có gì phải ủ rũ chứ?
Hắn vui vẻ đáp lại một tiếng.
Rửa tay xong, vui vẻ ngồi sát bên cạnh Nữu Nữu, cầm đũa lên rồi và đầy một miệng cơm, miệng lầu bầu gì đó không rõ lắm:
- Thím, con đói bụng quá.
- Đói thì ăn nhiều một chút.
Thẩm Thu Nương thấy dáng vẻ hắn ăn trông thật kháu đáng yêu liền gắp cho hắn một miếng thịt to nhất với vẻ yêu thương, lại hỏi hai đứa:
- Lúc chiều không có ta ở nhà, các con có nghịch ngợm gì không?
- Không ạ! Chúng con rất ngoan.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu cùng nhìn nhau cười. Đó là bí mật của chúng….
Ăn cơm tối xong, Thẩm Thu Nương dọn dẹp chén đũa rồi bắt đầu dạy chúng học. Ngọn đèn dầu nhỏ trong phòng đã được thắp sáng. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc sạp gỗ.
Trên chiếc sạp có chiếc bàn nhỏ, mỗi đứa ngồi một bên.
A hoàn Thu Cúc đem đến rất nhiều giấy bút cho chúng còn sách thì chỉ mình Thẩm Thu Nương có thôi. Cô ta lôi một chiếc rương trúc từ dưới sạp ra. Đây là tài sản duy nhất mà cô giữ lại được. Là một rương sách, gồm có ba bốn chục quyển.
Vì trong mắt bọn binh lính xét nhà thì những thứ này chẳng đáng giá gì nên mới có thể giữ lại được.
Thời đó chưa xuất hiện kĩ thuật in ấn bản khắc. Tuy đã có in ấn bằng đá rồi nhưng chủ yếu là để in kinh Phật, còn sách vở thì chép tay lại thôi. Cho nên mới có nghề gọi là nghề chép sách. Một gia đình bình thường có thể có được một cuốn sách đã là chuyện khó rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!