Từ trước tới giờ, Nguyên Khánh vẫn luôn là người trầm ổn, không dễ dàng bị mất lý trí. Kiếp trước hắn đã 25 tuổi, lại có hơn một ngàn năm kiến thức lịch sử lắng đọng lại, thế nên dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn đã như ông cụ non.
Bất kể kiến thức hay cách làm việc của hắn đều không giống bình thường, cho nên hắn mới được ông nội Dương Tố coi trọng, thậm chí ngay cả Cao Quýnh cũng khen ngợi hắn không ngừng. s
Nhưng sự trầm ổn của hắn không có nghĩa là hắn không có tâm huyết, rồng có vảy ngược, một khi có người đụng vào vảy ngược của con rồng, tất nó sẽ nổi giận.
Dương Nguyên Khánh hắn cũng có vảy ngược, vảy ngược của hắn chính là dưỡng mẫu đã nuôi dưỡng hắn bảy năm, và người muội muội cùng hắn lớn lên.
Ai dám làm tổn thương các nàng, hắn cũng sẽ giống như con rồng gầm rống khắp Dương phủ, người quỷ gì đều giết hết.
Mắt Nguyên Khánh đã chuyển sang màu đỏ, hắn bay theo bức tường cao vút, đã đứng cách đó khoảng chừng ba mươi bước.
Trơ mắt nhìn nhà bếp đổ xuống ầm ầm, thấy thím từ trên cao rơi xuống bị mấy cái lưới vây lại, có đến mười tên gia đinh như hổ lao vào đám đá lên người thím, hắn còn nhìn thấy có người đè lên thím, cười dâm tà.
Nguyên Khánh nổi giận, hắn hét lớn một tiếng, nhảy từ tường xuống, giống hệt như một ngọn đao lao thẳng vào đám người đó…
Mười mấy tên gia đinh nghe được tiếng hét chói tai của hắn, đều xoay người đưa thiết bổng lên, nhưng đối diện với họ chỉ là một mãnh tướng thiếu niên võ nghệ mới thành.
Năm năm khổ luyện của Nguyên Khánh và Trúc Cơ thần kỳ mà Trương Tu Đà cho hắn, lúc này hắn đã phát huy rất nhuần nhuyễn.
Tên gia đinh thứ nhất thấy Nguyên Khánh chỉ tay không, diện mạo cũng chỉ là một thiếu niên, y liền chửi ầm lên, cầm thiết bổng phóng đi.
Nguyên Khánh bắt lấy thiết bổng ngay trên không trung, bàn tay biến thành cây đao chém vào cổ họng y. Tên gia đinh ngã lăn xuống đất, co rút một trận, liên tiếp kêu thảm.
Nguyên Khánh đoạt được thiết bổng trong tay y, chỉ thấy năm sáu người cầm thiết bổng lao đến, hắn hét lớn một tiếng, tiến vào đám người đó. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng gãy xương vang lên, hắn cầm thiết bổng liều mình chém giết giữa nhóm gia đinh như hổ giữa đàn dương.
Dưới cây thiết bổng của hắn là xương gãy gân đứt, đầu rơi máu chảy.
Chỉ một chốc đã có ba mươi người bị đánh gục, đau khổ mà nằm lăn lộn trên mặt đất. Nguyên Khánh đã xông vào đến sân, mấy tên gia đinh đứng gần cửa bị dọa cho hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Dương Hùng Viễn nổi giận, y cầm cây thiết bổng trong tay, xông lên chặn cửa,
-Tiểu tử, ngươi quá làm càn rồi!
Cây thiết bổng của y lao đến, khí thế rất mạnh, Nguyên Khánh lách người, tay hơi giơ lên, đây là chiêu thứ hai Truy điện trong mười ba chiêu đao pháp của Trương Tu Đà. Thiết bổng nhanh như điện, không gì sánh được.
Dương Hùng Viễn chấn động, tránh không kịp, thiết bỮg liền đánh thẳng lên cánh tay trái y, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Dương Hùng Viễn kêu thảm, lăn người xuống đất.
Nguyên Khánh một cước đá văng y ra, chạy vào sân, càn quét mà đi, Dương Hùng Viễn được xưng là cao thủ đứng đầu trong Dương phủ, không ngờ bị một đao đánh gục, khiến bọn gia đinh đều bị dọa đến sợ hãi, lần lượt lui ra.
Lúc Nguyên Khánh vào đến trong sân, bọn họ bị dọa đến nỗi thét lớn một tiếng, liền nhanh chóng đứng dẹp ra hai bên, không ai dám đứng ra ngăn cản nữa.
Lúc này, Nữu Nữu cũng chạy tới, tuy rằng khinh công của nàng cao hơn Nguyên Khánh, nhưng công lực mà Nguyên Khánh bộc phá ra khi nguy hiểm cũng khiến nàng không theo kịp, trong nháy mắt đã bị Nguyên Khánh bỏ xa hơn hai mươi bước, khi nàng đuổi tới, Nguyên Khánh đã mở một đường máu.
Nguyên Khánh thấy Nữu Nữu tới rồi, liền nháy mắt với nàng, hắn cầm thiết bổng bảo vệ cho thím đang nằm dưới sân, ánh mắt như mắt sói nhìn những tên gia đinh đứng xung quanh.
Hơn bốn mươi tên gia đinh trong sân không ai dám động một bước.
Nữu Nữu nhặt con dao găm trên mặt đất lên, nhanh tay cắt đứt lưới, cứu mẹ mình ra. Thẩm Thu Nương bị đánh cũng không nhẹ, nàng lấy tay che đầu, kết quả mảnh áo trên tay nàng cũng bị đánh cho đến nỗi rách đi, lộ ra một mảng da thịt phía trong.
Dưới ánh trăng tóc tai nàng bù xù, khóe miệng còn có vết máu.
Thím tuy bị đánh, nhưng không bị thương nhiều, khiến Nguyên Khánh thở phào. Lúc này hắn mới dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ lại về những tiền căn hậu quả của những việc xảy ra ngày hôm nay.
Sự tình sẽ không vô duyên vô cớ mà xảy ra, rất có thể là Quản gia Mã đã đi cáo trạng.
Hắn bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình hơi đau, trong lúc hỗn chiến quả nhiên hắn đã bị chém trúng một đao. Hắn nhanh chóng lấy một mảnh áo đen khoác lên, không muốn để thím thấy lưng hắn bị thương.
Đúng lúc này, bên ngoài sân chợt sáng lên, có tiếng người hô to,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!