Chương 3: Tiểu muội tên gì?

Cuối cùng Nguyên Khánh cũng được Dương gia tiếp nhận, nhưng hắn được tiếp nhận hay không được tiếp nhận cũng chẳng có gì khác nhau cả, không được hưởng một chút xíu phúc lộc nào của chủ nhân nhà họ Dương.

Không có phòng riêng, không có ai hầu hạ, cũng chẳng có tôi tớ nào cung kính gọi hắn là công tử.

Sau này Nguyên Khánh mới biết được tuy là Dương Tố nhất thời thích hắn, nhưng không thực sự để tâm đến hắn. Ông ta có đến mấy chục đứa con, lâu lâu nhớ ra thì hỏi thăm một lần.

Tâm trí ông ta còn bận dồn cả vào việc đấu đá tranh giành quyền lực nơi triều đình và các công việc bận rộn khác.

Nguyên Khánh mới ba tuổi, đương nhiên không thể tự ăn cơm nên Dương Huyền Cảm tìm một nhũ mẫu chuyên môn chăm sóc hắn.

Nhưng do cha hắn đã có dặn dò nên người nhũ mẫu này có hơi đặc biệt, cô ta họ Thẩm, vô cùng dịu dàng nết na, là con gái của phú ông Ngô Hưng ở Giang Nam.

Tên của cô ta là Thẩm Vãn Thu, mọi người đều gọi cô là Thu Nương, chồng cô là đại tướng Trương Trung Túc ở triều Trần, năm kia đã bị tướng Sử Vạn Tuế của triều Tùy giết chết ở Tuyền Châu, còn cô cũng bị bắt làm tù binh rồi bị hoàng đế Dương Kiên thưởng cho Dương Tố.

Nhưng mĩ nữ ở phủ Dương Tố thì vô số kể, cô lại mang theo một bé gái mới sinh không bao lâu nên Dương Tố không thu nạp cô làm thiếp mà lại ban cô cho con trai là Dương Huyền Cảm.

Dương Huyền Cảm sợ vợ không dám thu nạp cô bèn đẩy cô ra phòng bếp làm việc.

Dương Huyền Cảm biết cô ta rất nhanh nhạy lại khéo tay, biết làm thơ phú. Để thành đầu bếp thì uổng phí quá nên gã cũng thấy hơi thương hoa tiếc ngọc, nhưng vẫn không tìm được cơ hội nào để chuyển cô đi.

Đúng lúc Nguyên Khánh đến đây, Dương Huyền Cảm quyết định để cô chăm sóc Nguyên Khánh, như vậy cũng có thể dễ ăn nói với phụ thân hơn.

Buổi chiều Thẩm Thu Nương liền bế Nguyên Khánh đến chỗ ở mới. Vốn dĩ chỉ có một gian phòng cho hai mẹ con cô sống chung, bây giờ phải nuôi dưỡng Nguyên Khánh nữa nên Dương Huyền Cảm liền sai người thu dọn một khu nhà nhỏ, khu nhà chỉ có hai gian rưỡi phòng chính, nửa gian phòng bếp và hai gian phòng ngủ.

Khu này nằm ở phía tây khu Dương phủ, sống ở đây hầu hết đều là họ hàng xa của Dương gia. Có tất cả mười hộ, mỗi hộ đều là một khu nhà nhỏ, bình thường đều không khóa cửa, ra vào tự do.

Nơi đây bởi có quá nhiều hộ cùng sinh sống nên môi trường không được tốt lắm.

Thẩm Thu Nương làm các việc vặt vãnh ở phòng bếp, một tháng được hai xâu tiền. Bây giờ nuôi dưỡng Nguyên Khánh, bên trong mỗi tháng cấp thêm cho cô ba xâu, như vậy một tháng cô có năm xâu tiền.

Nhưng tất cả mọi người đều thấy bất bình thay cho cô, con cháu Dương gia, dù có thấp hèn nhất thì một tháng cũng được những mười xâu tiền, huống hồ lại là cháu của Dương Tố, con trai Dương Huyền Tử, đây rõ ràng là ức hiếp người ta.

Thầm Thu Nương cũng không chê ít, một tháng 5 xâu tiền đủ để cô nuôi dưỡng hai đứa nhỏ rồi.

Đây đều do Trịnh phu nhân sắp xếp, nếu không phải nể mặt chồng thì bà ta còn nghĩ một tháng cho Nguyên Khánh 3 xâu tiền là quá nhiều, hắn mới có 3 tuổi, một tháng 1 xâu tiền là đủ cho hắn ăn cơm rồi.

- Công tử, từ nay về sau cậu sẽ sống ở đây.

Thẩm Thu Nương để Nguyên Khánh sống trong gian phòng lớn nhất, cô nắm lấy bàn tay bé xíu của hắn, trong lòng tràn ngập sự thương yêu.

Đứa bé bị mất mẹ này thật đáng thương, cũng chỉ vì là con riêng nên thậm chí còn không bằng con của quản gia.

Nguyên Khánh cũng thấy mừng thầm, hắn rất sợ Trịnh phu nhân nuôi nấng hắn. Tốt nhất là Trịnh phu nhân cứ ghét bỏ hắn, hắn mới có hi vọng không phải nhìn thấy khuôn mặt gian ác ấy.

Nhưng ngược lại hắn rất thích Thẩm Thu Nương, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã thích rồi, bộ dạng xinh đẹp đoan trang thật thanh tú. Tính tình lại dịu dàng thân thiết, tràn đầy lòng yêu thương của tình mẫu tử.

Hắn nắm lấy bàn tay thon dài của Thẩm Thu Nương mà cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Hai tiếng công tử khiến Nguyên Khánh thấy chói tai, hắn lắc đầu kiên quyết nói:

- Về sau cháu gọi cô là thím, cô gọi cháu là Nguyên Khánh, không được gọi là công tử nữa.

Thẩm Thu Nương xoa xoa đầu hắn, trong lòng cảm thấy rất thích thú nghĩ

"Thằng bé này thật là!"

Dù sao cô cũng xuất thân là tiểu thư khuê các, nên trong lòng cũng không thừa nhận thân phận nô tì của mình, bèn gật gật đầu:

- Cháu gọi ta là thím, ta gọi cháu là Nguyên Khánh, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!