Người đàn ông trung niên tận mắt nhìn thấy Nguyên Khánh giết con lợn rừng ngay trước mặt mình thì hồn như bay mất, cố hết sức bình sinh đứng lên.
Nguyên Khánh vội vàng nâng ông ta dậy:
Đại thúc, có bị thương không?
- Cũng không sao, bị văng trên cát.
Người đàn ông đứng dậy, phủi đất cát trên người, lại chạy về phía trước con lợn nhìn một cái. Đây là một con lợn cực lớn, nhìn rất hung hãn, thật là không thể không sợ hãi.
Nếu như bị nó húc vào thì bản thân chắc chết thảm.
Ông ta cảm kích nhìn sang Nguyên Khánh, thấy hắn đang đắp thuốc, bó xương cho con ngựa yêu của mình, động tác rất thành thục liền tiến đến hỏi:
Nó thế nào rồi?
- Chân bị gãy rồi. Còn lại thì không sao.
Nguyên Khánh đã được Trương Tu Đà chỉ cho. Trên người hắn lúc nào cũng có thuốc trị thương. Hắn dùng răng nhai nát thuốc rồi đắp lên chỗ xương gãy của con ngựa.
Rồi lại dùng hai cành cây khô cố định đoạn xương gãy, xé một đoạn vải buộc chặt chỗ chân gãy vào.
Vừa trị liệu cho con ngựa, hắn vừa khen:
Đại thúc. Con ngựa của bác rất thông minh. Không ngờ nó lại biết là cháu trị thương cho nó nên nó không đá cháu.
Người đàn ông trung niên ngồi ở phía dưới bên cạnh một tảng đá lớn. Ông ta biết con ngựa bị gãy chân rồi. Thực sự con ngựa cũng đã bị tàn phế rồi. Nhưng ông ta không nói nhiều, chỉ gật gật đầu nói:
Con ngựa này theo ta đã nhiều năm rồi.
Thật sự là nó rât hiểu tính người. Cậu thiếu niên à, xin cảm ơn ơn cứu mạng của cậu hôm nay!
Nguyên Khánh hơi ngượng ngùng phẩy tay:
Đại thúc không cần khách khí. Đã gặp như thế rồi thì đương nhiên phải ra tay cứu giúp chứ.
Người đàn ông trung niên thấy Nguyên Khánh mặc quần áo đơn sơ, đều là vải thô áo sợi, đôi giày cũng cũ, chiếc khăn trùm đầu cũng trắng bệch. Vừa mới nhìn là biết đó là một đứa trẻ bần hàn.
Ông ta hồi nhỏ cũng đã trải qua cảnh nghèo khó nên có vài phần cảm thông với Nguyên Khánh. Ông ta cười hỏi:
Tiểu thiếu niên.
Cháu họ gì? Làm sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Nguyên Khánh cười nói:
- Đại thúc, cháu họ Dương, tên Nguyên Khánh. Cháu ở đây săn bắn.
Khéo thế nhỉ. ta cũng họ Dương
Người đàn ông trung niên vừa cười hỏi:
Nhưng vùng này thuộc vùng ngoại vi Tây Nội Uyển, không cho phép săn bắn ở đây. Cháu không biết sao?
Nguyên Khánh ngượng ngùng gãi đầu:
Cháu biết, nhưng cháu phải nuôi thím và em. Không còn cách nào khác, mong bác đừng đi báo quan.
Người đàn ông trung niên vốn tâm trạng vô cùng không tốt. Nhưng lại thấy Nguyên Khánh vò đầu rất đáng yêu. Thật là một cậu thiếu niên thật thà chất phác, ông ta thấy rất thích, không kìm nổi cười lên ha hả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!