Mấy ngày nay Nguyên Khánh rất mực lo lắng sao lời ít tiền thế, không chỉ có là muốn giúp thím đỡ lo âu, hơn nữa đan dược của hắn chỉ có thể dùng ba tháng, sau ba tháng phải đích thân phối chế nhưng loại dược này đều vô cùng quý báu.
Không kiếm được tiền hắn làm sao phối chế cho được, hắn dự định tìm tổ phụ Dương Tố để vay tiền, ngoại trừ tổ phụ Dương Tố, trong gia tộc này có ai để ý tới hắn đâu chứ?
Nhưng lòng tự trong khiến cho hắn không mở miệng được, hắn phải tự lực cánh sinh thôi.
Hắn nghĩ tới việc làm một ít phát minh sáng tạo, nhưng ngẫm lại cũng không thực tế chút nào, một mặt bản thân hắn sẽ không làm được, về mặt khác hắn dù sao cũng mới tám tuổi, hơn nữa bối cảnh xã hội khác biệt, người triều Tùy có thể chấp nhận hậu thế gì đó không còn là một chuyện.
Có lẽ tốt nhất là dựa vào võ nghệ của hắn để đi kiếm tiền vậy, Nguyên Khánh đã nghĩ đến một cách, hắn chuẩn bị đợi khi thời tiết ấm lên một chút sẽ bắt tay vào làm.
Nguyên Khánh vừa mới đi vào viện môn, ánh mắt sắc sảo của Nữu Nữu nhìn thấy cung khảm sừng đen tuyền trên lưng Nguyên Khánh, hai mắt lập tức sáng lên:
- Nguyên Khánh ca ca, cung của ai vậy?
- Đương nhiên là sư phụ tặng ta cây cung mới, cây cung cũ kia ta dùng không thuận tay nữa, tặng cho muội.
Nguyên Khánh gỡ cung đen xuống, kéo dây cung một chút, chỉ nghe phật một tiếng rõ ràng, lực đạo rất mạnh, hắn vô cùng thích.
- Hay quá!
Nữu Nữu lập tức vui sướng nhảy lên, chạy vào trong phòng Nguyên Khánh, cô bé đã sớm muốn có một cây cung rồi, nhưng giá cả của cung vô cùng đắt, một cây cung rẻ nhất cũng phải hơn ba mươi xâu tiền, bọn họ mua không nổi.
Năm Khai Hoàng thứ mười lăm, hoàng đế Dương Kiên hạ chỉ thiên hạ cất hết vũ khí, không cho phép dân gian vụng trộm đúc, tuy rằng trên chợ cũng có bán binh khí, nhưng đều là những binh khí của nhà nước, kinh doanh độc quyền, giá cả vô cùng đắt, loại người bần hàn như bọn họ thì không thể nào mua nổi.
Thẩm Thu Nương từ trong nhà bếp đi ra, cười nói:
- Còn chưa đói à? Thấy dáng vẻ của con, hẳn là đã ăn cơm cùng với sư phụ rồi, còn muốn ăn thêm chút gì không?
- Thím, không cần, cháu no rồi.
Nguyên Khánh lại gãi đầu nói:
- Thím, ngày mai sư phụ phải xuất chinh rồi, có thể một hai năm không về, sau này cháu sẽ tự luyện công.
- Tự cháu luyện công có được không?
Thẩm Thu Nương lo lắng hỏi.
- Không thành vấn đề!
Nguyên Khánh vỗ ngực:
- Sau này có thời gian cháu sẽ giúp thím vài việc, thím, giờ còn đi làm bài tập trước.
Nguyên Khánh cầm cung khảm sừng quay về phòng mình. Thẩm Thu Nương nhìn hắn, từ bé đích thân mình nuôi nấng, nhớ lại năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử đó, giờ đã cao như này rồi.
Trong lòng nàng tràn ngập niềm vui, nhà nghèo thì trẻ em sớm biết việc nhà, câu nói này thật không sai chút nào.
Trong phòng, Nữu Nữu đã từ trên giường tháo cây cung cũ của Nguyên Khánh xuống, đây là một cây cung ngũ đấu, cô bé dùng hết sức của mình mới có thể miễn cưỡng kéo được, thấy Nguyên Khánh đi vào, liền không dằn lòng được nói:
- Nguyên Khánh ca ca, chúng ta ra ngoài luyện tên đi!
- Viết chữ xong thì đi, Nữu Nữu à, bài tập của muội đã làm xong chưa?
- Muội đã làm xong sớm rồi.
Nữu Nữu chớp chớp mắt, cười hì hì nói:
- Hay là muội giúp huynh làm, chúng ta nhanh lên một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!