Tư tưởng võ học của Trương Tu Đà cũng là tôn trọng thực dụng ngắn gọn, ông chủ trương lấy phương thức nhanh nhất hữu hiệu nhất để giết chết kẻ địch.
Đao pháp của Trương Tu Đà còn ngắn gọn hơn cả Nhất Tự đao pháp (đao pháp một chữ), công thủ bao gồm tổng cộng chỉ có mười ba chiêu thức, nhưng mười ba chiêu thức đao pháp này lại không đơn giản đến mức người buôn bán nhỏ cũng có thể luyện được.
Hoàn toàn tương phản, mười ba chiêu thức đao pháp này tuy nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực sự muốn luyện được, lại vô cùng gian nan. Bởi vì nó chỉ là đơn giản hóa, lực đạo vận kình trung gian đều vô cùng tinh xảo.
Cái này giống như bài văn của đại sư viết ra, văn tự đều rất đơn giản, không có bất kỳ từ ngữ hoa lệ nào, nhưng người bình thường lại không viết được.
Muốn lý giải sự tinh túy của mười ba chiêu thức đao pháp này, trước tiên phải học được sự phức tạp, sau đó dần dần đi lĩnh hội hàm nghĩa sâu sắc đằng sau mỗi bước đơn giản đó.
Cho nên, đằng sau mỗi chiêu của mười ba chiêu thức đao pháp, thì mỗi chiêu thức đều có năm mươi sáu chiêu phức tạp làm cơ sở.
Nhưng cho dù là lý giải được sự đơn giản hóa của đao pháp này, nếu không phối hợp tập luyện tương ứng, thì cũng không tạo ra được uy lực của nó.
Mà Trương Tu Đà luyện đao pháp chính là luyện đao đáy nước, sức mạnh, tốc độ, sự bùng nổ cùng với sự khống chế tinh diệu của lực đạo, cái này đều là luyện dưới đáy nước mới có thể đạt được.
Nhưng nếu không có đan dược của ông điều tiết khí huyết trong cơ thể và chạy dài để luyện lượng hô hấp, căn bản cũng không có cách nào để tiến hành vung đao tập luyện ở đáy nước.
Cho nên những điều này đều là hỗ trợ cho nhau, móc xích với nhau mà thành.
Nguyên Khánh học suốt ba năm, tổng cộng mới học được bảy chiêu, nhưng dù như vậy, Trương Tu Đà vẫn khen hắn không dứt miệng.
Bản thân ông khi còn nhỏ, ba năm mới học được năm chiêu.
Mà sáu chiêu sau cần có sức mạnh rất lớn, chỉ có thể dùng đao lớn trên lưng ngựa mới có thể làm ra, Nguyên Khánh bây giờ còn nhỏ, hắn vẫn chưa thể lĩnh hội được sự dũng mãnh của sáu chiêu sau cùng.
Nguyên Khánh nửa năm nay không phân ngày đêm mà luyện bảy chiêu thức này, hắn càng ngày càng lĩnh hội được nhiều hơn sự tinh diệu của đao pháp ngắn gọn đến tận cùng.
Mỗi một chiêu đao đơn giản vung ra, trong mắt hắn vô cùng đơn giản, nhưng trong mắt đối thủ, lại đơn giản đến mức khó có thể ngăn cản.
Hắn bây giờ cuối cùng hiểu ra, cũng không phải đao pháp vô ích, mà là đao pháp thật sự tiểu binh học không nổi.
Khi Nguyên Khánh đem một đao cuối cùng linh hoạt, sắc bén bổ ra, hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng được bản thân lại học được đao pháp cao thâm như thế.
Không chỉ là đao pháp của hắn, Trúc Cơ tập luyện giống như ma quỷ ba năm, khiến cho thân thể của hắn thay da đổi thịt.
Hắn có thể vung hoành đao nặng bảy cân nhanh như chớp mà đánh trúng mục tiêu, cơ thể hắn nhanh nhẹn như khỉ, hai ba phát là có thể trèo lên cây cao mấy trượng, có thể vô cùng nhẹ nhàng mà chạy xong một trình thi đấu ma
-ra
-tông, thời gian cần thiết có thể xếp vào năm mươi người đầu tiên ở hậu thế.
Khiến hắn cảm thụ sâu nhất, là sự nâng cao về thị lực và thính lực của hắn. Kiếp trước hắn là người bị cận thị, nhưng hiện tại hắn đã vượt qua rất xa tiêu chuẩn của phi công ở hậu thế.
Ngoài trăm bước, hắn có thể nhìn thấy chân của chim tước, thính lực của hắn cũng vô cùng nhạy bén, khi ngủ hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng mõ ngoài cửa phủ.
Mà Trương Tu Đà lại nói, những biến hóa này của hắn chỉ là bước đầu tiên của Trúc Cơ, mọi Trúc Cơ đều như vậy, mới bắt đầu thay đổi rất lớn, nhưng ba bốn năm sau sẽ chậm dần không tiến, đợi sau khi đột phá sự chậm tiến sẽ có sự nâng cao rất lớn.
Ở trong sân luyện đao chỉ là hắn luyện tập một bộ phận của đao pháp, còn một nửa luyện tập cần phải hoàn thành dưới đáy nước.
Nguyên Khánh cởi áo lót và giầy, hắn chuẩn bị chạy bộ. Hắn cần phải chạy từ đây đến ao Khúc Giang, lộ trình 13 lý.
Hắn chạy bộ khác với người khác, cần thiết phải không mặc áo không đi giầy, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ tự chế, trần truồng là điều cần thiết để luyện công môn này của Trương Tu Đà.
Nguyên Khánh sớm đã nhìn thấy ánh đèn của phòng thím đã sáng. Hắn biết thímlại bắt đầu chép sách, hắn không khỏi cúi đầu than thở.
Những lao động của mấy năm gần đây đã khiến thím già hơn, hắn đã tám tuổi, lại có nhiều kinh nghiệm từ kiếp trước, hẳn là có thể lo lắng thay cho thím.
Nguyên Khánh dắt một con giao hơn hai cân ra sau lưng. Hắn vừa định rời đi, trong phòng vọng ra tiếng của thím:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!