Cùng Huyết tôn một trận chiến, Thiên La yêu tôn vì bảo vệ Quần Ngọc phương tôn, dùng thân thể máu thịt hứng chịu lưỡi hoa hương trận, lại bị thương bởi uy áp của Huyết Tôn, trong ngoài đều tổn hại, ngàn vết trăm lỗ, viên yêu đan nghiền nát vỡ vụn, vô lực duy trì hình người, hóa thành một gốc mầm sa la hốc hác.
Quần Ngọc phương tôn từ trong hôn mê tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mấy chiếc lá trong tay, nhất thời không nhận ra đây là bản thể của Thiên La yêu tôn.
Lá cây khô vàng, cong queo như bị lửa đốt, hơi thở yếu ớt, chỉ còn vài sợi yêu khí sót lại, nhưng vẫn chặt chẽ bám víu lấy lưng và bụng nàng, phiến lá nhỏ bé căng ra muốn bảo vệ toàn thân nàng.
Yêu tôn....
Trong đầu Quần Ngọc phương tôn lướt qua cảnh tượng bị Đồ Linh sứ thao túng, ký ức đứt quãng, rồi lại chắp vá thành toàn bộ bức tranh — là yêu tôn không màng an nguy bản thân từ đầu đến cuối bảo vệ nàng chu toàn.
Trong lòng dâng lên một trận đau đớn không thể chịu nổi, nàng giơ tay lên, đầu ngón tay mềm mại vuốt v3 phiến lá, phiến lá căng thẳng như cảm nhận được, cuối cùng thả lỏng, vô lực rũ xuống.
Triều Anh và Vãn Đường nhìn thấy Quần Ngọc phương tôn ôm một cây sa la trở về, đều vô cùng kinh ngạc, nghe Quần Ngọc phương tôn nói Thiên La yêu tôn vì cứu nàng mà trọng thương, lại cảm thấy thập phần hợp lý.
"Phương tôn muốn mang yêu tôn về Vạn Cức Cung, hay là về Hoa Thần Cung?" Triều Anh cẩn thận hỏi.
"Yêu đan của hắn bị thương, linh nhưỡng tầm thường không thể chữa khỏi loại thương thế này, cần phải tìm được nơi hắn hóa yêu thành tinh, mang hắn trồng lại nơi ban đầu."
Quần Ngọc phương tôn trồng hoa hàng trăm năm, đối với cách trồng tự nhiên cũng hiểu rõ. Mỗi một gốc thảo mộc thành tinh đều vô cùng khó khăn, đầu tiên là nơi động thiên phúc địa linh khí dồi dào, thứ hai là phải có một chút cơ duyên, mới có thể mở linh trí, đi lên con đường tu hành.
Thảo mộc và người cùng thú khác biệt, chúng cắm rễ ở đâu, liền hấp thu linh khí và chất dinh dưỡng nơi đó ngưng thành yêu đan, thảo mộc sinh ra ở nơi hung sát thành tinh liền hung tàn khát máu, thảo mộc sinh ra ở nơi đất lành liền thân thiện lương thiện, cũng có thể nói một phương đất nuôi một phương cây.
Bởi vậy thương thế yêu đan của Thiên La yêu tôn, phải trở về nơi hắn sinh trưởng, chỉ có linh nhưỡng độc nhất ở nơi đó mới có thể chữa lành yêu đan bị thương.
Quần Ngọc phương tôn tuy nói bản thân tu vô tình đạo, nhưng không phải thật sự vô tình. Nàng vốn đối với Thiên La yêu tôn vô tình, liền không muốn lợi dụng sự thâm tình của hắn.
Giờ đây khôi phục ký ức của A Hằng, tâm địa càng mềm mại hơn nhiều, nhận được thâm tình như vậy của Thiên La yêu tôn, nàng tự nhiên không thể ngồi yên không đoái hoài, lập tức đến Vạn Cức Cung một chuyến, tìm người quen cũ của Thiên La yêu tôn, hỏi thăm nơi yêu tôn thành tinh.
Quần Ngọc phương tôn có được một tấm bản đồ, liền đi theo chỉ dẫn, ôm gốc mầm sa la đến nơi đánh dấu.
Đây là một thôn trấn an nhàn bình yên, sau khi dịch bệnh qua đi, lại dần dần khôi phục náo nhiệt như trước. Các thôn dân đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân như tiên tử Nguyệt cung từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều sửng sốt, hoảng hốt chốc lát rồi quỳ xuống dập đầu bái lạy thần tiên.
Quần Ngọc phương tôn bất lực thở dài, ôn thanh nói:
"Ta không phải thần tiên, các ngươi đứng dậy đi."
Nghe ngóng một hồi, mới biết thôn này tên thôn Thần Mộc, tương truyền bốn trăm năm trước có trụ thần mộc hóa hình thành người, gây ra dị tượng trong trời đất, linh khí trong vòng trăm dặm không tan, kể từ đó đồng cỏ nguồn nước dồi dào tốt tươi, bá tánh an cư lạc nghiệp, các thôn dân vì tưởng nhớ chuyện này, liền đổi tên thôn này thành thôn Thần Mộc.
Quần Ngọc phương tôn nghĩ thầm, thần mộc này có lẽ là Thiên La yêu tôn.
Nơi yêu tôn hóa hình được xây dựng thành một ngôi miếu thờ, hương khói hưng thịnh, trong miếu lại có một mảnh không gian được bao bọc trịnh trọng, nghe đồn là nơi thần mộc hiện thế.
Phàm nhân nhìn không thấy cửa ra vào, Quần Ngọc phương tôn lại có thể nhận ra chỗ đó có linh khí vô cùng nồng đậm, hơn nữa linh khí này thập phần đặc biệt, tựa hồ còn trộn lẫn một số thứ khác, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác tựa như đã từng quen biết.
Quần Ngọc phương tôn nhìn bốn phía xung quanh, không hiểu vì sao lòng sinh thẫn thờ, nàng chậm rãi đi vào vùng cấm địa, thôn dân không dám ngăn cản, thậm chí tránh né xa xa, rất sợ quấy nhiễu tiên tử.
Quần Ngọc phương tôn cẩn thận mang mầm cây sa la chôn vào trong đất, linh khí tựa hồ có ý thức, nhanh chóng ùa vào cây sa la, tốc độ khôi phục sức sống của phiến lá úa vàng mắt thường cũng có thể thấy được.
Quần Ngọc phương tôn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy dựng lên một kết giới trùng điệp, để tránh có người quấy rầy yêu tôn tu hành.
Trong lòng nàng cứ luôn có loại cảm giác không thể giải thích, mảnh đất này liên lụy tâm thần của nàng, khiến nàng cảm thấy thân thiết lại khó chịu, khiến nàng không nhịn được muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Quần Ngọc phương tôn ở trong thôn đi dạo một vòng, trước mắt nhìn thấy đều thập phần xa lạ, lại không biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến.
Trưởng thôn sớm đã chú ý đến tiên nhân giáng lâm, thấy nàng tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, liền mạnh dạn bước lên trước hỏi thăm.
"Xin hỏi tiên tử, có phải là thần mộc hóa thân?" ông lão tóc trắng cung kính hỏi.
Quần Ngọc phương tôn mỉm cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!