Khi Lang Âm trở lại cung Đại Hưng, đã là buổi trưa. Còn chưa bước vào tiểu viện, hắn liền ngửi thấy một trận hương thơm đồ ăn.
Hắn hơi ngẩn ra chớp mắt, hình như nhớ tới điều gì, bước nhanh vào trong viện. Từ xa hắn đã thấy bàn gỗ đàn trong phòng bày đầy một bàn thức ăn phong phú nóng hổi.
Từ Mạn Mạn cầm một bình rượu đi đến bên cạnh bàn, quay đầu liền thấy Lang Âm đứng ở ngoài cửa, không khỏi khựng lại. Ánh mắt nàng hơi dao động, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tay cầm bình rượu nắm chặt hơn, khẽ giọng nói:
"Người đi đâu vậy? Ta đợi người đã lâu, nên nấu một bàn đồ ăn."
Từ Mạn Mạn cũng là lương tâm trỗi dậy, nhớ ra từ sau khi kết thành Kim Đan, nàng đã hơn hai trăm năm chưa từng nấu cho Lang Âm một bữa cơm. Năm đó nói ngày ngày nấu cơm, lại chỉ là một lời hứa suông.
Lang Âm tự nhiên sẽ không để bụng.
Cách hắn ăn cơm càng đơn giản thô bạo, mà thưởng thức đồ ngon với hắn chỉ là thêm một thú vui. Nhưng Từ Mạn Mạn lại áy náy. Trước nay đều là Lang Âm vì nàng trả giá, mà nàng đáp lại quá ít. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nấu một bàn yến tiệc để tạ lỗi.
Lang Âm rũ mắt xuống, đáy mắt thoáng qua ý cười nhạt nhòa, bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Từ Mạn Mạn.
"Hôm nay ta đi gặp một bằng hữu, hỏi hắn vài chuyện liên quan đến nàng." Lang Âm đơn giản giải thích lý do mình vắng mặt.
Người được Lang Âm gọi là bằng hữu, Từ Mạn Mạn chợt nhớ tới nam tử nàng thấy trong hồi ức của Lang Âm trước đó. Người nọ giữa mày có Cửu U Nghiệp Hỏa, phần lớn có liên quan đến Ma tộc.
Từ Mạn Mạn hỏi:
"Chính là người đã nhắc tới Hồn Tông với người?"
Lang Âm gật đầu: "Mạn Mạn, nàng có biết công pháp tu hành của nàng khác với người thường không? Người thường tu hành hấp thu linh khí giữa trời đất, còn nàng hấp thu lực lượng lại là nguyện lực của chúng sinh.
Phương thức tu hành này có cùng nguồn gốc với Thôn Thôn thần tôn, ở thời kỳ thượng cổ có một tên gọi khác, chính là 'tín ngưỡng'.
"Từ Mạn Mạn phản ứng cực nhanh, lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời Lang Âm. Sắc mặt nàng biến đổi, nói:"Thôn Thôn truyền thừa phương thức tu hành của Thần tộc, ý của người là, ta cũng là Thần tộc?Phải mà cũng không phải.
Thần tộc là thanh khí biến thành, Nhân tộc là trọc khí biến thành, hai bên không có điểm chung. Thần tộc hấp thu tín ngưỡng chi lực từ lòng người để tăng cường tu vi. Với Thần tộc, Nhân tộc chỉ là công cụ tu hành.
Còn phương thức nàng tu hành tuy tương đồng với Thần tộc, nhưng chung quy vẫn thuộc về Nhân tộc. Chỉ là nàng sinh ra nhiều hơn phàm nhân một hồn, đó là Thần hồn ngưng tụ từ nguyện lực của chúng sinh.
Dòng dõi của các nàng được gọi là Tứ Hồn tộc."
Lang Âm không kể chi tiết khúc mắc giữa thần, ma, người tam tộc cho Từ Mạn Mạn nghe, bởi vì trên người nàng không có hỗn độn chi khí, nên đã chịu ảnh hưởng của Thiên Mệnh Thư, không thể hiểu được đoạn lịch sử này.
Từ Mạn Mạn nghe hiểu lời Lang Âm, chỉ cảm thấy trong lòng như có tiếng chuông lớn vang lên, đánh tan lớp sương mù luôn khiến nàng hoang mang.
Khó trách mỗi lần tu hành nàng đều tiến vào trạng thái huyền diệu, phảng phất hòa mình vào thiên địa, có thể cảm nhận được những tồn tại nhỏ bé, nghe được vô số tiếng lòng của con người.
Bởi vì đó chính là chúng sinh...
Mà nguyên thần của nàng so với người bình thường càng ngưng thực, không chỉ vì công pháp đặc thù, mà quan trọng hơn là vì nàng có nhiều hơn người khác một hồn, thần hồn ngưng tụ nguyện lực của chúng sinh, tự nhiên phải mạnh hơn ba hồn của người thường.
"Nhưng ta sinh ra không phải như vậy mà..." Từ Mạn Mạn mê man khó hiểu,
"Ta vốn chỉ là tư chất đần độn, phàm nhân không khai mở Thần Khiếu. Sau khi chết đoạt xá thân thể này, mới có dị tượng này."
"Mạn Mạn, nàng lẽ nào chưa từng nghĩ, đây mới là bản chất của nàng sao?" Lang Âm sâu sắc nhìn nàng,
"Nàng không chết, cũng không phải đoạt xá, nàng chỉ là quy vị, trở về trong thân xác thực sự thuộc về mình."
Từ Mạn Mạn chấn động, hồi phục tinh thần, vội hỏi:
"Đúng vậy, ta vẫn luôn muốn hỏi người, ngày ấy ở Phần Thiên bộ, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người phải tạo ra một thân thể giả lừa gạt thế gian?"
"Nàng không biết sao? Sau khi chết, nàng hiện nguyên hình." Lang Âm nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia khác lạ, hắn nghiêm túc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!