Phương đông dần dần sáng tỏ, khi tia ánh sáng ban mai đầu tiên rơi xuống, Lang Âm đi tới bên ngoài khu rừng cách đó ngàn dặm. Giấu đi ma khí trên người, sắc mặt hắn tái nhợt đi ba phần.
Hắn dừng chân trong rừng, lấy từ trong tay áo ra một mặt ngọc bích màu đen to bằng bàn tay, dùng linh lực vẽ phù văn lên đó. Ngọc bích liền phát ra một trận ánh sáng mạnh lóa mắt, bên trong ánh sáng, một hình chiếu thon dài đ ĩnh bạt dần dần hiện ra.
Chỉ là còn chưa thấy rõ mặt người nọ, liền nghe được tiếng la liên tiếp: Đau đau đau!
"Lang Âm, ngươi có lương tâm không hả? Ban ngày ban mặt triệu ta ra đây, không sợ ta bị ánh mặt trời thiêu chết sao!"
Vòng sáng tan đi, khuôn mặt nam tử kia cũng rõ ràng. Lông mày tuấn tú, nổi bật bất phàm, giữa mày có phù văn hình ngọn lửa, dường như có sinh khí đang run rẩy.
"Ta tìm hồi lâu cũng không thấy sơn động, nơi này có ánh sáng, ngươi tạm chấp nhận một chút." Lang Âm một thân bạch y so với buổi tối càng thêm thanh lãnh xa cách.
"Cái gì mà tạm chấp nhận, ta là ma, không thể gặp ánh sáng!" Nam tử né tránh vào chỗ râm mát, không biết từ đâu móc ra một chiếc dù đen tuyền, mở ra rồi mới nhẹ nhàng thở ra,
"May mắn ta có sự chuẩn bị."
Lang Âm nhàn nhạt liếc qua, nói:
"Ta cũng nghĩ ngươi sẽ có chuẩn bị, nên không chuẩn bị."
Nam tử tức giận cười:
"Hơn hai trăm năm không gặp, ngươi vẫn trước sau như một kẻ khó ưa!" Hắn vừa nói vừa nhìn kỹ Lang Âm từ trên xuống dưới, không khỏi nhăn mày, chế nhạo:
"Xem ra hai trăm năm này ngươi sống chẳng ra sao cả, một thân bị thương thế này, chậc chậc... Hôm qua biển Hư Không ma khí bùng nổ mạnh, ta liền nghĩ chuyện này chỉ sợ là do ngươi gây ra. Ma thần hiện giờ ở nhân gian làm xằng làm bậy, cũng chỉ có một mình ngươi."
Từ ba ngàn năm trước Ma quân trọng chỉnh trật tự Ma giới, Ma tộc trên cảnh giới Ma thần không được phép trở lại nhân gian gây rối. Mỗi khi nhân gian có ma khí bùng nổ mạnh, biển Hư Không Ma giới sẽ sinh ra sóng to gió lớn, kinh động Tru Thần cung.
Đến lúc đó sẽ tự có Ma quân ra lệnh cho thuộc hạ đi trước thu xếp.
Đối với Ma tộc mà nói, đồng loại đều có thể là thức ăn. Một khi đã như vậy, thà để Huyền Thiên Tự luyện hóa, không bằng tự mình bắt về chia nhau ăn.
Lang Âm nói:
"Hôm qua nuốt một tà linh, gây ra chút động tĩnh, ngươi giải thích với Ma quân một tiếng."
"Không cần ta giải thích, Phụ quân sẽ tự hiểu."
Người tới xưng Ma quân là Phụ quân, chính là trưởng tử dưới gối Ma quân, tên là Hạo Nhất. Mẫu thân hắn có lai lịch bất phàm, chính là Hỗn Độn Châu
- thánh vật do trời đất hóa thành. Hắn sinh ra đã mang ma khí và hỗn độn chi khí, dưới Ma quân là vô địch, tung hoành Ma giới không ai không sợ.
Hắn luôn muốn đến nhân gian du ngoạn một chuyến, nhưng không có lệnh của Ma quân hắn không dám tự ý hành động, nơi đi được xa nhất cũng chỉ có Lưỡng Giới Sơn.
Hai ngàn năm trước, Hạo Nhất ở Lưỡng Giới Sơn gặp Lang Âm vừa hóa hình người, dẫn hắn vào Ma giới mở rộng kiến thức. Lang Âm và Hạo Nhất có điểm tương đồng, đều là hỗn nguyên chi khí biến thành. Hạo Nhất liền coi Lang Âm như huynh đệ khác cha khác mẹ.
Chỉ là người huynh đệ này nói chuyện thật khó nghe, thường khiến hắn tức giận phất tay áo bỏ đi. Còn nhớ rõ ngày đầu gặp mặt, hắn dào dạt đắc ý tự giới thiệu với Lang Âm.
— Ngô là hỗn độn chi tử, hỗn độn Hạo Nhất.
Lang Âm mặt tuấn tú thanh lãnh, nói ra một câu khiến người muốn đánh hắn.
— Hỗn đản Hạo Nhất?
Hai người lúc đó liền đánh một trận, cuối cùng cả hai đều thiệt hại, mới quen đã thân.
Chủ yếu là Hạo Nhất vừa gặp đã thân với Lang Âm, bởi vì ở Ma giới đã không có cường giả nào có thể khiến hắn sảng khoái đánh một trận.
"Hôm qua ngươi nuốt tà linh, ma khí trong cơ thể ngươi tăng cường." Hạo Nhất quan tâm nói, "Còn nhớ năm đó ngươi ở Ma giới nuốt một Ma thần, dẫn tới ma khí không thể tự ức, bị hung lệ chi khí chiếm cứ lý trí, suýt nữa hoàn toàn nhập ma, cũng may lúc đó Phụ quân ra tay ngăn cản ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!