Chương 43: (Vô Đề)

Từ Mạn Mạn tiến vào trong mộng yểm không theo trình tự thời gian trước sau, những mộng yểm này đồng thời tồn tại, nàng chỉ tùy cơ bước vào một trong số đó.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là cảnh Ngao Tu trộm trọng minh châu.

Hẳn là khi hai người tách ra ở hang động, Ngao Tu liền trở về Phục Ba điện trộm châu. Lúc đó vết thương trên người hắn đã lành tương đối, cũng có sức lực tự bảo vệ mình nhất định, chỉ là lẻn vào Phục Ba điện trộm châu vẫn vô cùng nguy hiểm.

Hắn tránh né tuần tra, thâm nhập vào điện, nhưng vẫn kinh động Ngao Thương khi đang trộm châu.

Ngao Thương dễ dàng đánh tan hắn, nắm chặt yết hầu hắn cười lạnh.

"Là bản tọa coi thường ngươi, nhốt ngươi mười năm, ngươi vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, còn dám đào tẩu. Nếu đào tẩu, vậy vì sao còn trở về?"

Ánh mắt Ngao Thương dừng lại ở những trân bảo rơi đầy trên đất. Hắn vung tay, dùng một cây thương dài đâm Ngao Tu vào Bàn long trụ, rồi xoay người đi đến chỗ châu báu. Mũi chân hắn đá văng những thiên tài địa bảo giá trị liên thành, cuối cùng cúi xuống nhặt một chiếc hộp làm bằng gỗ trầm hương.

Hộp vừa mở ra, tức khắc cả phòng rực rỡ, giống như một vầng minh nguyệt dâng lên trong điện, thanh lãnh mà cao khiết, khiến người không dám nhìn gần.

Ha ha... Ngao Thương cười lạnh,

"Ngươi trở về là vì cái này, trọng minh châu?"

Ngao Tu thở hổn hển, khàn giọng nói:

"Đó là di vật của mẫu thân ta..."

"Chẳng qua chỉ là nội đan của con trai tinh." Ngao Thương khinh miệt nói,

"Tu luyện ngàn năm thì sao, trai tinh vẫn chỉ là trai tinh, không có Thần mạch, đều là hạ tiện."

Ngươi không phải!

Ngao Tu phẫn nộ phủ nhận.

Ngao Thương tát mạnh vào mặt hắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt tức khắc hiện lên vết bàn tay đỏ tươi.

"Bản tọa vẫn luôn quên nói cho ngươi biết." Ngao Thương nở nụ cười trên mặt,

"Ngươi chẳng phải luôn muốn biết, mẫu thân ngươi đã chết như thế nào sao?"

Ngao Thương ném hộp gỗ xuống, lấy trọng minh châu ra ngắm nghía, từng bước đi đến bên cạnh Ngao Tu, chậm rãi nói với ý cười tàn nhẫn:

"Năm đó bản tọa nóng lòng muốn phá cảnh, muốn đến nơi tối tăm linh khí dồi dào để tu luyện, nhưng nơi đó cực kỳ tối không có ánh sáng, minh châu tầm thường căn bản không thể chiếu sáng."

Hô hấp Ngao Tu cứng lại, không dám tin ngẩng đầu, đôi mắt vô thần nhìn về phía Ngao Thương.

Ngao Thương cười nói: "Vì thế phụ hoàng đã tự mình mang đến một viên trọng minh châu, đây chính là thứ hắn tự tay móc ra từ cơ thể mẫu thân ngươi. Đệ đệ, sắc mặt ngươi sao vậy? Chẳng lẽ ngươi đến hôm nay mới biết Hải Hoàng vô tình?

Bao nhiêu năm ngươi đi theo bên cạnh bản tọa khom lưng cúi đầu như vậy, chịu thương chịu khó, ngươi cho rằng bản tọa cho ngươi chút mặt mũi, chính là coi ngươi như huynh đệ sao?

Con của tiện chủng, bằng ngươi cũng xứng!

"Ngao Tu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe lên áo Ngao Thương. Ngao Thương lùi lại một bước, mặt trầm xuống, chán ghét dùng pháp thuật thanh trừ vết máu trên người."Vẻ mặt phẫn nộ bi thống của ngươi thật thú vị, đáng tiếc mắt ngươi mù, bằng không thật nên soi gương, xem bộ dạng hiện tại của ngươi thế nào.

"Ngao Thương cười lạnh buông tay, trọng minh châu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề. Ngao Tu thở hổn hển quay đầu, tìm kiếm nơi phát ra tiếng động:"Ngao Thương, ngươi trả lại trọng minh châu cho ta!

"Ngao Thương nhẹ nhàng nhấc chân, dẫm lên trọng minh châu:"Ngao Tu, ngươi muốn trọng minh châu, bản tọa cho ngươi.

Ngươi tưởng nhớ mẫu thân, vậy xuống suối vàng mà gặp nhau.

"Ngao Thương vừa dứt lời, dưới chân liền dùng một chút lực, nghe tiếng"rắc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!