Chương 41: (Vô Đề)

"Lúc ở dược lư, nàng xâm nhập vào giấc mộng của bản tôn, tự xưng là Từ Mạn Mạn, khi đó ta đã có chút nghi ngờ. Tuy rằng hành vi cử chỉ của nàng khác xa Mạn Mạn thường ngày một trời một vực, nhưng một vài thói quen rất nhỏ lại vô tình bại lộ thân phận nàng."

Lang Âm khẽ cười nói, "Mạn Mạn, trong mắt Hoa yêu, khuôn mặt Nhân tộc đều tương tự nhau. Nàng biến thành diện mạo gì, với ta mà nói đều là độc nhất vô nhị. Ta nhìn thấy, nghe thấy, chính là Từ Mạn Mạn độc nhất vô nhị.

Lúc ấy nàng suy tư tình hình vô thức vuốt v3 cằm, khi tình thế khó xử miễn cưỡng cười vui để che giấu, khi chột dạ lại tỏ ra đúng lý hợp tình. Dáng đi, động tác khi giao đấu với người khác, đủ loại dấu hiệu rõ ràng nói cho bản tôn biết, nàng chính là Từ Mạn Mạn, không hề sai lệch.

Nếu không khẳng định như vậy, với tính tình của bản tôn, sao lại khắp nơi che chở nàng?"

Không sai, bản thân Tiên tôn cũng là người tính tình xa cách lạnh nhạt, dù là vì hồi sinh Từ Mạn Mạn, cũng sẽ không chu đáo đến thế mà khắp nơi vì nàng suy nghĩ. Trong đầu Từ Mạn Mạn hiện lên từng khung cảnh, Quần Ngọc phương tôn ôn tồn nhỏ nhẹ thỉnh cầu, hắn không hề nể mặt mà cự tuyệt.

Còn nàng phàm có điều cầu xin, Tiên tôn có chỗ nào không đáp ứng? Hắn để nàng ngồi trên Phi Diệp, chủ động đề nghị cùng nàng xuống giếng, giao Liễm Nguyệt quan cho nàng, khi ở Vô Hồi điện liều mình cứu giúp, binh sĩ trong gương ở Mặc vương phủ...

"Người đã sớm nhận ra..." Từ Mạn Mạn cứng người, trong lòng ngũ vị tạp trần, có vài phần cảm động, vài phần kinh ngạc, còn có mấy chục phần xấu hổ quẫn bách.

Nghĩ đến việc mình từ trước đến nay ra sức diễn kịch, tự cho là kỹ thuật diễn tinh vi, không hề có sơ hở, Tiên tôn phối hợp như vậy là vì nàng miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng hóa ra đối phương đã sớm nhìn thấu, chiều theo nàng, chẳng qua chỉ vì nàng là Từ Mạn Mạn.

Từ Mạn Mạn nghẹn giọng yếu ớt hỏi:

"Vậy tại sao vẫn luôn không nói, nhìn ta ở trước mặt người tự cho là thông minh mà diễn kịch?"

Lang Âm cười nhạo một tiếng:

"A, Từ Mạn Mạn, nàng lại trả đũa, là ai lừa gạt trước đây? Nàng vì sao không giải thích thân phận với bản tôn?"

Miệng Từ Mạn Mạn khẽ động, không thốt nên lời.

"Ta không vạch trần, chính là muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì, lại cất giấu bí mật gì, lai lịch của nàng, mục đích của nàng, tâm ý của nàng..." hắn vuốt v3 khuôn mặt nàng, dọc theo chiếc cổ thon thả đang run rẩy, xuống đến ngực nàng đang phập phồng áy náy.

Hắn khép hờ mắt, hàng mi dày rậm che phủ đôi mắt đen tối, giọng trầm xuống,

"Sau này mới biết, hóa ra trong lòng nàng chưa từng có vị trí của ta. Trong lòng nàng, ta không bằng đệ tử Ninh Hi yêu thương của nàng, thậm chí không bằng con mãng thú Thôn Thiên kia. Nàng thẳng thắn thân phận với các nàng, lại lừa gạt bản tôn!"

Không phải! Từ Mạn Mạn buột miệng phủ nhận, nhưng chạm phải đôi mắt của Lang Âm, giọng nói liền yếu đi,

"Các nàng chính là đã nhìn ra... ta không thể phủ nhận..."

"Vậy ai lúc vừa mới tỉnh lại, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nói mình không phải Từ Mạn Mạn?" Mắt Lang Âm lạnh lẽo híp lại, vẻ mặt hung dữ.

Từ Mạn Mạn rụt cổ lùi về sau, ánh mắt lập lòe:

"Ta biết là ta sai, chỉ là lúc ấy trên Nhàn Vân Điện tình thế như vậy, ta chỉ có thể giấu giếm thân phận..."

Lang Âm hồi tưởng lại, không khỏi cười lạnh thành tiếng:

"Ồ? Hóa ra là vì vài nét bút phong lưu của nàng?" Sát ý thoáng qua trong mắt Lang Âm,

"Một con cá thối, một con chim ngu ngốc, cũng xứng tự xưng là đạo lữ của nàng? Nàng nhận Liễm Nguyệt quan của bản tôn, còn dám nhận vật đính ước của kẻ khác?"

Không phải! Từ Mạn Mạn thề thốt phủ nhận,

"Ta và bọn họ không hề liên quan, những thứ đó đều không phải ta tự nguyện nhận, là bọn họ ép đưa cho ta!"

Lang Âm cầm cằm nàng, cười lạnh nói:

"Càng chột dạ, càng tỏ ra hợp lý. Nàng lấy thân phận Từ Diễm Nguyệt nhận lấy hai kẻ đó, một tiếng đệ đệ kêu đến thật thân thiết. Hiện giờ thân phận bại lộ, muốn trở mặt không quen biết, nàng cho rằng Đế Loan nhất tộc sẽ chịu để yên sao!"

Từ Mạn Mạn nghĩ đến sau khi tỉnh lại phải đối mặt với cảnh tượng tu la, tức khắc mắt tối sầm lại, lại nghe Lang Âm nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói bên tai nàng:

"... Bản tôn sẽ chịu để yên sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!