Từ Mạn Mạn buông tay ôm Ninh Hi ra, cười ha ha nói với Lê Khước:
"Quan tâm vãn bối, sao có thể gọi là nói năng lộn xộn được, xem ra ngươi tuy rằng hóa thành hình người, nhưng vẫn chưa học được tiếng người cho tử tế."
Lê Khước trợn mắt giận dữ nhìn Từ Mạn Mạn:
"Chuyện đêm qua ngươi bỏ ta ở Mặc vương phủ ta còn chưa tính sổ đâu, còn có chuyện đẩy ta cho Lăng Chức, còn có..." Lê Khước nghĩ ngợi một chút, mới nói:
"Sao ngươi biết bộ dạng chim non Đế Loan? Đừng nói với ta là Liễm Nguyệt đạo tôn nói cho ngươi, lúc đó nàng cũng không biết thân phận của ta!"
"Cái này à... là Thôn Thiên thần tôn nói cho ta..." Từ Mạn Mạn nói.
Lê Khước sửng sốt một chút, bán tín bán nghi nói: Ta không tin...
"Trước khi ta đi Mặc vương phủ đã đến bái kiến Thôn Thiên thần tôn, khi nói chuyện phiếm nàng nói cho ta, nói tứ đại thần thú dù Đế Loan sinh ra xấu nhất, nhưng Đế Loan lại sĩ diện nhất, nên giấu giếm không dám để người biết."
Lê Khước nghe Từ Mạn Mạn nói vậy, tức khắc khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, lại đuối lý — bởi vì nàng nói đúng là sự thật.
Đế Loan thành niên linh vũ sáng như ánh bình minh, sặc sỡ lóa mắt, nhưng chim non lại cực kỳ xấu xí, khi mới phá xác trông như gà con, trên người lông tơ thưa thớt màu tro đen, thời ấu niên cánh chim xum xuê lại là màu đen, giống quạ đen.
Đợi đến khi mọc chiếc lông linh đầu tiên, mới có thể dần dần rụng hết lông đen, thoát thai hoán cốt, trở thành vương giả Vũ tộc.
Thời ấu niên Đế Loan sẽ không rời khỏi Chu Tử Khư, nhỏ yếu là một chuyện, xấu xí cũng là nguyên nhân chủ yếu, hình tượng như vậy truyền ra ngoài tổn hại mặt mũi Đế Loan, Lê Khước cũng vì bất đắc dĩ niết bàn mà bị người ngoài nhìn thấy chân dung chim non.
Mà lúc đó Từ Mạn Mạn không biết chim non Đế Loan trông như thế nào, tự nhiên liền coi Lê Khước là tiểu quạ đen....
Đế Loan tự luyến lại kiêu ngạo, há có thể nhịn người khác chế nhạo như vậy, Lê Khước căm giận nói:
"Thôn Thiên lúc nhỏ chẳng phải trông cũng như chuột con sao, lấy đâu ra tự tin chế nhạo Đế Loan!"
Từ Mạn Mạn cười ha ha:
"Nhưng Thôn Thiên nhất tộc không thèm để ý, không giấu giếm."
Lê Khước nghẹn lời, không nói lại được Từ Mạn Mạn, khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đỏ theo sát tới, nhào vào sau lưng Lê Khước, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Lê Khước, huynh lại trốn tránh ta!"
Lăng Chức vẻ mặt bất mãn, từ sau lưng siết chặt cổ Lê Khước, Lê Khước gỡ tay Lăng Chức ra, tránh thoát cái ôm ngoan cường của nàng.
Lăng Chức dường như quen với việc Lê Khước bài xích, không để bụng mà nhảy xuống lưng hắn, thấy sắc mặt Lê Khước xấu hổ và giận dữ khó bình tĩnh, nàng nhướng mày, lớn tiếng nói:
"Lê Khước, huynh làm sao vậy, có phải lại có người ức hiếp huynh không?"
Từ Mạn Mạn khẽ nhướng mày, cười như không cười — chữ 'lại' này dùng thật tùy tiện...
"Lăng Chức, Lê Khước có bản lĩnh như vậy, sao có ai ức hiếp được hắn?" Từ Mạn Mạn mỉm cười nói.
Lăng Chức nghĩ lại một chút, vui vẻ ra mặt, nói: Nói cũng phải.
Lê Khước nghẹn một hơi trong ngực, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Từ Mạn Mạn.
Lăng Chức xụ mặt nói:
"Lần trước Lê Khước một mình ra ngoài, mới để Huyết tông có cơ hội thừa nước đục thả câu, lấy nhiều đánh ít, hừ! Kẻ xúc phạm Đế Loan ta, dù xa cũng phải tru diệt!"
Lăng Chức nói rồi lại ôm lấy cánh tay Lê Khước, bá đạo tuyên bố chủ quyền,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!