Chương 32: (Vô Đề)

Từ Mạn Mạn đồng tử co rút lại, tim như bị ong đốt, đột nhiên đau nhói, tiếp đó là cảm giác tê mỏi dày đặc lan ra từ ngực, khiến nàng đến hô hấp cũng khó khăn.

Lang Âm tiên tôn đã xoay người rời đi, bóng dáng trắng tiêu điều biến mất trong đám đông.

Hắn vốn là tiên nhân bay trên mây, vì nàng mà rơi xuống hồng trần, vướng vào bao nhiêu nhân duyên, còn nàng phất tay áo ra đi, chỉ để lại cho hắn nỗi tịch liêu vô tận.

Bả vai gầy nhỏ của Từ Mạn Mạn run rẩy không ngừng, muôn vàn cảm xúc dâng lên trong lòng.

Lời sư phụ dặn dò vẫn văng vẳng bên tai nàng — Mạn Mạn, Tiên tôn là vô tâm chi hoa, nếu hắn đối tốt với con, con ngàn vạn lần đừng để trong lòng, đừng động tâm tư không nên có.

Nàng khi đó còn nhỏ, dù có chút thông minh, sao có thể hiểu hết một chữ tình? Miệng vâng dạ, nhớ kỹ lời sư phụ, nhưng nàng cũng từng nghĩ đến việc này nên làm thế nào?

Tiên tôn là vô tâm chi hoa, nàng lại không phải người vô tình. Một người đối tốt với nàng như vậy, nàng sao có thể thờ ơ.

Chỉ là nàng nhớ kỹ lời sư phụ, cẩn thận giấu đi tình ý thiếu nữ, sợ Tiên tôn biết được sẽ ghét bỏ. Nàng chỉ coi Tiên tôn như sư phụ mà kính trọng, rồi lại cố gắng rời xa, để không chìm sâu vào tình chướng.

Làm sao ngăn được

"một chút không đành lòng"...

Từ Mạn Mạn bừng tỉnh, hoàn hồn, nhưng đã mất dấu bóng dáng Tiên tôn, nàng vội vàng đuổi theo về phía trước. Đám đông chen chúc cản trở tầm mắt, nàng luồn lách giữa dòng người, ánh mắt băn khoăn tìm kiếm thân ảnh Tiên tôn.

Nàng có một thôi thúc mãnh liệt, muốn nói với Tiên tôn rằng Mạn Mạn chưa chết, thậm chí không thèm nghĩ đến việc một khi Tiên tôn biết thân phận của nàng, sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tình huống khó xử, so với nỗi khổ của Tiên tôn, những điều đó có đáng gì đâu?

Từ Mạn Mạn cuối cùng cũng thấy Lang Âm tiên tôn, thân ảnh hắn xuất chúng, người khác nhìn không khỏi tránh đi vài phần, sợ vấy bẩn thần tiên trên trời.

Mắt Từ Mạn Mạn sáng ngời, hô to một tiếng: Tiên tôn!

Người nọ nghe thấy giọng nói liền dừng bước, xoay người lại trong ánh đèn hoa thưa thớt, lặng lẽ nhìn về phía Từ Mạn Mạn.

Có lẽ hai trăm năm đó, hơn bảy ngàn sớm chiều, hắn cũng cô đơn một mình như vậy, đứng trong Tử Trúc Lâm thanh tĩnh mà tịch liêu, ngóng chờ một cơn gió từ từ thổi đến tứ hải, ngao du tứ phương, ngẫu nhiên dừng chân trong lòng hắn.

Từ Mạn Mạn chạy về phía Lang Âm tiên tôn, dang rộng hai tay nhào vào lòng hắn.

Nàng vùi mặt vào ngực hắn, chóp mũi ngửi thấy hương khí độc nhất thuộc về Tiên tôn, ngực kịch liệt phập phồng, bả vai run rẩy, hai mắt không kìm được chua xót nóng bỏng, vài giọt lệ rơi xuống, nghẹn ngào nói: Tiên tôn...

Lời Từ Mạn Mạn chưa dứt, liền nghe thấy trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh băng vô tình.

Gọi ca ca.

Từ Mạn Mạn sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy tuấn dung kiệt ngạo, mày kiếm sắc bén của Lang Âm ma tôn.

Từ Mạn Mạn ngẩn ngơ buông lỏng tay ra, Lang Âm ma tôn túm lấy cổ áo nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lang Âm ma tôn hơi nheo mắt, a một tiếng:

"Ngươi quả nhiên có ý đồ bất chính với bản tôn."

Từ Mạn Mạn không kìm được nữa, oa một tiếng khóc nấc lên.

Lang Âm ma tôn cũng ngây người, thả nàng xuống, thấy nàng khóc đến hoa dung thất sắc, hắn tức khắc có chút không tự nhiên, vụng về vỗ vỗ vai nàng, rồi hung hăng trừng mắt liếc những người tò mò đứng xem bên cạnh.

Người qua đường tức khắc lạnh cả người, đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Ngươi khóc cái gì! Lang Âm ma tôn quát.

Từ Mạn Mạn càng khóc lớn hơn — Tiên tôn chưa bao giờ quát nàng như vậy!

"Ngươi... khóc cái gì..." Lang Âm ma tôn hạ giọng nói.

"Oa... kịch kia, diễn quá cảm động mà!" Từ Mạn Mạn khàn giọng la lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!