Chương 29: (Vô Đề)

Ngao Tu tuy không hiểu Liễm Nguyệt đạo tôn, nhưng sự hoài nghi của hắn không phải không có lý.

Không nghĩ đến Đạo tôn Từ Mạn Mạn không phải Hảo Mạn Mạn, Liễm Nguyệt đạo tôn tuy đã viên tịch, nhưng vẫn có thể có Diễm Nguyệt đạo tôn a! Chỉ là nàng hiện giờ tu vi không đủ để chống đỡ dã tâm, chỉ có thể từ từ mưu tính.

Từ Mạn Mạn nhẹ nhàng bước vào U Thạch Đàm, đệ tử canh giữ thấy thủ lệnh chưởng môn Thần Tiêu phái lập tức cung kính dâng trả, sau đó nhanh chóng thông báo, rồi cho Từ Mạn Mạn đi vào.

Bước vào U Thạch Đàm, liền giống như trở về Tứ Di Môn, bởi vì nơi này được trúc tía phản chiếu, tĩnh u dị nhân, trong không khí tràn ngập u hương nhàn nhạt, khiến người thần thanh khí sảng.

Từ Mạn Mạn dẫm lên đá vụn rải trên đường mòn, vòng qua vài khúc quanh, liền thấy một hồ nước được lát đầy đá cuội bảy màu. Sương thu buông xuống, trong không khí đã có chút hơi lạnh, U Thạch Đàm dẫn suối nước nóng ngầm, chầm chậm bốc hơi nước, tạo thành sương mù lờ mờ như tiên cảnh.

Xuyên qua hơi nước liền thấy ven hồ nằm một vật tròn vo xù xì, đen trắng xen kẽ, trắng nhiều đen ít, giống như bánh trôi mè lộ nhân.

Từ Mạn Mạn không nhịn được cười nói:

"Bên ngoài vì an nguy Thôn Thiên thần tôn mà vội vã rối tung, ngài lại thảnh thơi vui sướng như vậy, thật là quá đáng."

Quả cầu lông tròn vo kia quay đầu nhìn Từ Mạn Mạn, lộ ra hai quầng thâm mắt hình bầu dục, trong đôi mắt nhỏ hiện lên một tia nghi hoặc.

A muội... Thôn Thiên thần tôn, với vẻ ngoài giống gấu trúc, phát ra âm thanh vừa ngây ngô vừa mềm mại như trẻ lên bảy lên tám,

"Muội là Từ Mạn Mạn sao, muội không phải đã chết rồi sao?"

Từ Mạn Mạn giơ ngón trỏ đặt lên môi, Suỵt— nàng chớp mắt, cười tủm tỉm nói,

"Ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài nhé."

Thôn Thiên thần tôn trầm mặc một lát nói:

"Bên ngoài vì muội viên tịch mà cả nước thương tiếc, muội lại thản nhiên vui mừng như vậy, chẳng phải còn quá đáng hơn ta sao?"

Sau nửa canh giờ, Từ Mạn Mạn đã cùng Thôn Thiên thần tôn ngâm mình trong hồ nước nóng.

"Thôn Thôn à, sự tình là như vậy đó, tỷ nói xem, ta hiện giờ có nên thừa nhận thân phận của mình không? Ta thà không muốn ba đạo lữ còn hơn phải đối mặt với ba tình địch!"

Cuối cùng Từ Mạn Mạn cũng tìm được người để trút bầu tâm sự, không nhịn được đem hết nỗi bực dọc ẩn giấu bấy lâu nay thổ lộ ra.

Thôn Thiên thần tôn ngâm mình trong suối nước nóng, nghe xong một lúc lâu, chậm rãi gặm một miếng trúc tử, nói:

"Muội đây là tự mình gây ra mà."

Vẻ ngoài là một con gấu lớn tròn vo xù xì, giọng nói lại là giọng thiếu nữ, thêm vào đó là một bộ điệu bộ như ông cụ non, một người một gấu ngâm mình trong hồ nước, tất cả đều có vẻ thập phần kỳ quái, nhưng lại hài hòa khó hiểu.

Liễm Nguyệt đạo tôn và Thôn Thiên thần tôn là bạn thân nhiều năm, người biết chuyện này không nhiều, một người một gấu tự xưng tỷ muội chậm rì rì, đương nhiên, tỷ tỷ là Thôn Thiên thần tôn, bởi vì tuổi của Từ Mạn Mạn còn chưa bằng lẻ của nàng.

Thôn Thiên thần tôn là một thần thú cực kỳ lười biếng, nhờ Thần mạch chi lực, nàng tu hành thập phần đơn giản, chỉ cần thỉnh thoảng lộ diện một chút, được tín đồ sủng ái, sẽ tự có tín ngưỡng chi lực cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh vào cơ thể, chuyển hóa thành linh lực.

Truyền thuyết thời viễn cổ, Thần minh tu luyện bằng cách này, dân chúng hạ giới thành kính dâng hương cầu khẩn, tín ngưỡng chi lực chạm đến Thần giới, liền có thể chuyển hóa thành thần lực. Hiện giờ Thần giới biến mất không thấy, trên đại lục chỉ còn Thôn Thiên nhất tộc thừa hưởng loại lực lượng này.

Thôn Thiên nhất tộc thường là gấu khổng lồ, nhưng lại xù xì ngây thơ chất phác, thế nhân đều yêu thích vẻ ngoài ngây thơ của chúng, lại không biết thần thú này nguyên hình cao ngất trời đất, sức mạnh vô cùng, thời viễn cổ được xưng là thực thiết yêu thú, sức mạnh đứng đầu trong tứ đại thần thú, một quyền có thể khai thiên tịch địa, ngay cả mai rùa cứng rắn của Phụ Nhạc cũng có thể đánh vỡ, trên đại lục có thể nói là vô địch.

Lúc đó nơi chúng tu luyện phát ra sức mạnh khiến dân chúng kinh sợ, không biết từ khi nào, chúng phát hiện không cần nhe nanh múa vuốt, chỉ cần cào cào bụng là có thể thu hoạch càng nhiều tín ngưỡng chi lực, liền dần dần nằm yên, càng ngày càng không còn dáng vẻ thần thú.

Tứ Di Môn và Thôn Thiên nhất tộc có quan hệ tốt đẹp, là bởi vì Tứ Di Môn được trời ưu ái về môi trường, hơn nữa Niệm Nhất tôn giả diệu thủ, trồng ra loại trúc tía tươi ngon nhất trên đời, mỗi tháng đều mang một mẻ đến cho Thôn Thiên thần thú ở Thiên Đô cung ăn.

Mà Từ Mạn Mạn và Thôn Thôn có thể trở thành bạn thân, là vì nàng chủ trì xây dựng Xu Cơ Lâu, rút ngắn thời gian thượng cống từ mỗi tháng một lần xuống mỗi ngày.

Lúc đó Thôn Thiên thần tôn cảm động đến rơi nước mắt nói với Từ Mạn Mạn:

"Mạn Mạn, vì để ta mỗi ngày đều được ăn trúc tía tươi ngon, muội vậy mà làm ra Xu Cơ Lâu, muội đối với ta tốt như vậy, muội quả thực là phụ mẫu tái sinh của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!