Đôi khi Từ Mạn Mạn cảm thấy, Lang Âm tiên tôn không hẳn là hoàn toàn vô tâm vô tình. Vào khoảnh khắc hắn nhìn về phía hoa đăng bên đường, nàng rõ ràng thấy được trong đáy mắt hắn thoáng hiện nét tưởng niệm và thẫn thờ.
Tiểu quán ven đường treo đầy những chiếc đèn lồ ng giấy đủ hình dáng, người bán hàng rong khéo léo tạo ra vô vàn kiểu dáng, từ hoa lá chim muông đến côn trùng cá tôm, không thiếu thứ gì.
Người bán hàng nhìn trộm bốn vị thần tiên hồi lâu, thấy Lang Âm tiên tôn chăm chú ngắm nhìn chiếc đèn lồ ng của mình, liền lấy hết can đảm cất tiếng mời chào:
"Vị tiên trưởng này, có muốn mua một chiếc hoa đăng không?"
Lang Âm tiên tôn khôi phục tinh thần, nhàn nhạt lắc đầu: Không cần.
Nói xong liền xoay người bước đi.
Từ Mạn Mạn liếc nhìn bóng lưng hắn, chọn một chiếc hoa đăng trên sạp, vứt lại một khối bạc rồi vội vã đuổi theo.
Tiên tôn, Tiên tôn!
Từ Mạn Mạn đuổi kịp, cười hì hì nói:
"Ngài xem chiếc đèn này thế nào?"
Lang Âm tiên tôn rũ mắt nhìn thoáng qua, đáp: Chẳng ra gì.
Từ Mạn Mạn cười nói:
"Đây là lưu ly phù dung đăng, ít nhiều cũng xem như đồng loại với Tiên tôn." Lang Âm tiên tôn im lặng không nói.
"Tiên tôn trước kia có từng tặng hoa đăng cho cô nương nào không?"
Lang Âm tiên tôn khựng lại một thoáng, rồi đáp: Tặng rồi.
"Là tặng cho Từ Mạn Mạn sao?" Từ Mạn Mạn biết rõ vẫn cố hỏi.
Lang Âm tiên tôn khẽ ừ một tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Khi đó Tiên tôn cũng đã thích nàng sao?" Từ Mạn Mạn cẩn trọng hỏi một câu, không hiểu vì sao, tim nàng bỗng đập nhanh hơn, có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời của hắn.
Lang Âm tiên tôn lại không lập tức đáp lời, ánh mắt hắn dường như dừng lại ở một nơi rất xa, giữa đôi mày khẽ nhíu lại, hồi lâu mới nói: Không.
"Ta chỉ là muốn khiến nàng vui vẻ."
Lời Lang Âm tiên tôn nói khiến Từ Mạn Mạn nghĩ mãi không ra, vì sao không thích nàng, rồi lại muốn dỗ dành nàng vui vẻ?
Người quen biết Lang Âm tiên tôn đều nói, hắn xa cách lạnh lùng, vô tâm vô tình, nhưng Từ Mạn Mạn lại thường xuyên cảm thấy, Lang Âm tiên tôn hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái.
Hắn sẽ dùng những lời lẽ khó nghe đến tận cùng đâm vào chỗ đau trong tim nàng, cũng sẽ không chút lưu tình nào mà ép nàng tu luyện đến sức cùng lực kiệt.
Thế nhưng, mỗi khi nàng khổ sở, hắn lại xuất hiện đúng lúc, hoặc là vài câu an ủi vụng về, có khi là mấy món đồ chơi nhỏ lạ mắt, tựa như dỗ dành trẻ con, muốn làm nàng vui vẻ.
Năm đó nàng mười sáu tuổi, vừa mới khai Thần Khiếu, nhưng vẫn không học được cách dẫn khí nhập thể. Lang Âm tiên tôn nặng lời quở trách vài câu rồi phất tay áo bỏ đi, để nàng một mình ở dược viên tu hành hồi lâu.
Đến chạng vạng, giữa cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đi ra xem, liền thấy cả sân dược viên rực rỡ ánh hoa đăng. Lang Âm tiên tôn dáng người cao ráo như ngọc, đứng giữa muôn vàn ánh đèn, dung nhan thanh tú được ánh chiều tà và ánh lửa nhuộm thêm vài phần dịu dàng.
Hắn nói:
"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, nghe nói tục lệ nhân gian là phải ngắm đèn, những thứ này ngươi thích chứ?"
Nàng ngẩn người hồi lâu, nhất thời chưa hoàn hồn, thầm nghĩ nào có ai ban ngày lại ngắm hoa đăng...
Lang Âm tiên tôn không biết có phải nghĩ lầm nàng không thích hay không, bất ngờ lấy ra từ trong túi càn khôn đủ loại đồ chơi nhỏ không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!