Tất cả mọi người vẻ mặt đều ngây ngốc.
Xong rồi nha! Cá chép yêu nói,
"Trong kia chính là thủ trưởng của các ngươi! Khu ma ti trưởng sử!"Làm thế nào bây giờ?
"mọi người hai mặt nhìn nhau, Hồng Tuấn nói:"Họa do ta gây ra, ta đi đánh thức hắn, để nói chuyện với hắn xem.
"Hồng Tuấn kiên trì đi về phía trước, ba người còn lại nhìn theo, chung quy không thể để một mình Hồng Tuấn gánh hết trách nhiệm, liền theo vào. Hồng Tuấn nhẹ tay vỗ mặt Lý Cảnh Lung:"Này! Dậy đi!Cá chép yêu nói:Thế này sao gọi hắn tỉnh được?
Trực tiếp tát hắn đi.
"Hồng Tuấn phát điên nói:"Là thủ trưởng đó! Ngươi thử tát cho ta xem xem!!
"Cá chép yêu không nói hai lời, tiến lên, tay năm tay mười mà tát lên hai bên sườn mặt Lý Cảnh Lung. Hai tiếng"ba! ba!
"vang lên, đám người bị dọa sợ sắp tè dầm đến nơi, vội ngăn lại:"Mau ngừng tay!
"Lý Cảnh Lung giật mình, chớp mắt tỉnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Thái nhanh nhẹ giơ cây đàn, bốp một cái vào sau ót Lý Cảnh Lung, không một tiếng động, Lý Cảnh Lung lại bị đánh ngất xỉu."Triệu Tử Long xin ngươi đừng quấy rối nữa!
"Hồng Tuấn sắp khóc đến nơi. Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nhanh trí nói:"Không bằng chúng ta đem hắn đặt lên tháp, tháo dây trói. Đợi bọn hắn tự động tỉnh thì mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho hắn hỏi gì đều thống nhất là bọn họ cảm nắng té xỉu thôi.Ý kiến hay!
"Mọi người sôi nổi. Vì thế A Thái thu hồi dây thừng, mở trới cho Phong Thường Thanh và Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng đặt hai người lên tháp, xếp cho sóng vai nằm cạnh nhau."Xong!Cừu Vĩnh Tư nói,Các huynh đệ đến tiền viện đã, trước làm cái gì cứ làm y như vậy. Đợi bọn hắn đi ra, tỏ vẻ vui sướng hỏi một tiếng
"Trưởng sử, ngài tỉnh rồi?"
Mọi việc khác liều chết không nhận, hai người bọn họ không có đối chứng, đạo lý này có được không?
"Vì thế mọi người đều gật đầu đồng ý, xoay người đi ra ngoài. Vừa mới đi chưa được một bước, Lý Cảnh Lung ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng:"Ta nghe thấy cả rồi.Mọi người:……
"Sau một nén nhang nữa, Lý Cảnh Lung trên đầu quấn băng vải, Phong Thường Thanh vô sự ngồi ở giữa chính sảnh. Bốn người còn lại ngồi trên tháp, vẻ mặt thần tình xấu hổ mà nặn ra một nụ cười."Trưởng sử.
"Mạc Nhật Căn nghiêm túc nói,"Hôm nay đều là hiểu lầm, xét đến cùng, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chưa hỏi rõ mọi chuyện đã động thủ, làm bị thương tiểu đệ của chúng ta…Làm sao ta biết!
"Lý Cảnh Lung đột nhiên giận dữ hét lên,"Tên nhóc này hại ta bị giáng chức quan, còn bị dân chúng cả thành Trường An cười nhạo. Hiện giờ làm gì có ai dám vì ta mà rửa sạch oan khuất này chứ?Vì sao vậy?
"Hồng Tuấn núp đằng sau Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư, thăm dò. Mạc Nhật Căn lập tức đẩy hắn ra sau lưng, chắn trước mặt. A Thái nói:"Mọi người đều là vì hòa bình của Trường An, làm tròn bổn phận của mình, rõ ràng một tấm lòng son. Tại sao lại vì một hồi hiểu lầm liền trút giận lên đầu người khác?
Vị mỹ thiếu niên huynh đệ này quả thực thiên chân vô tà…Đủ rồi!
"Lý Cảnh Lung suýt nữa tức giận đến ngất đi."Trường sử đại nhân, ta xin đàn một khúc cho ngài nghe.A Thái cười nói,Nguyện dùng tiếng hát hóa giải lệ khí, nguyện thế gian sở hữu…
"Mau cất đàn của ngươi đi!"
Lý Cảnh Lung lại giận dữ hét lên.
Mọi người lại ngậm miệng không dám lên tiếng. A Thái lại đông kéo tây xả một phen, khiến không khí trở nên quỷ dị. Lý Cảnh Lung vừa tức vừa buồn, tức khắc hóa thành hư ảo, trong lúc này không biết phải làm thế nào cho phải.
Phong Thường Thanh đột nhiên nói:
"Nói như vậy, Trường An quả thật có yêu quái. Ngươi ngươi ngươi… ngươi là cái thứ gì?"
Một ngón tay Phong Thường Thanh run ru chỉ vào Cá chép yêu. Cá chép yêu đáp lại:
"Ngươi thật là! Cá chép cũng không biết…" Một câu còn chưa kịp nói xong đã bị Hồng Tuấn lấy tay chặn miệng.
Ngươi ra đây.
Lý Cảnh Lung chỉ Hồng Tuấn, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!