Về đêm trong phường một mảnh yên tĩnh, đôi lúc còn nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ còn ít nhà vẫn thắp đèn. Cá chép yêu phía sau lại lải nha lải nhải, bảo ngươi đến sớm ngươi không đi, bây giờ mọi người về nhà hết rồi, tối lửa tắt đèn, bảng hiệu nhìn không rõ biết đi đâu mà tìm?
Hồng Tuấn đứng im một lúc. Ba ngàn tiếng trống vang lên, cả thành chìm dần vào bóng đêm. Hồng Tuấn đành kiên trì đi gõ cửa hỏi đường. Gõ liền mấy nhà, cuối cùng gặp một ông lão câm, cầm theo đèn lồng soi về hướng Hồng Tuấn với vẻ mặt hoảng hốt.
Hồng Tuấn đành cáo lỗi vi quấy rầy ông cụ rồi xoay người bỏ đi. Cuối con ngõ cụt là một căn nhà bỏ hoang, cũng không biết bao lâu rồi không có người dọn dẹp qua, bên trong cỏ dại mọc thành bụi. Hồng Tuấn tìm một chỗ sạch sẽ nhất, nằm xuống mà thiếp đi.
Đêm buông xuống, ánh trăng bị mây đen che khuất, ở nơi sâu nhất trong cung Hưng Khánh, một đợt gió cuồn cuộn nổi lên, rèm trướng tung bay, ánh nến bị gió thổi lay động chợt tắt ngúm.
Một quý phụ thân mặc hắc bào ngay ngắn tại nơi cao nhất trong chính điện đang thêu hoa văn Thao Thiết. Ba nam tử mặc áo choàng dài che đi phân nửa dung nhan đứng dưới thềm, trong đó có một người cầm một cái khay, trên khay có một thanh phi đao nhiễm đầy máu.
Đây là cái gì?
Quý phụ kia hỏi.
"Phi Ngao khi đi săn ngoài thành bị trúng một đao" nam tử kia thấp giọng nói,
"Giờ nó đang ở Đại Minh cung chữa thương."
Ngón tay tinh tế của quý phụ kia cầm phi đao lên, cau mày chăm chú quan sát một khắc. Trên Trảm Tiên Phi Đao phản chiếu gương mặt đoan trang khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Chưa thấy bao giờ.
Nàng đem phi đao ném trở lại trên khay, một tiếng leng keng vang lên.
Sắp có người đến. Một nam tử khác nói.
"Đã nhiều năm như vậy." Quý phụ lạnh lùng nói:
"Lúc này mới đến, ngày mai đem phi đao này trình lên bệ hạ, xem hắn nói thế nào. Người dùng phi đao này đâu?"
"Bị Lý Cảnh Lung đuổi theo, hai người đánh một hồi." Nam tử thứ ba bẩm báo, Chỉ sợ…
Ha ha ha ha —— quý phụ càn rỡ mà cười, cười đến mức run người nói,
"Có chút ý tứ, tên ngốc Lý Cảnh Lung kia vẫn còn ôm mộng trảm yêu trừ ma sao?"
"Đêm qua, Phi Ngao vô ý hiện thân tại tường thành, bên ngoài đều đang truyền tai nhau." nam tử nói tiếp,
"Trường An có yêu quái."
Ha? Quý phụ kia lại cười nhạt, "Trường An có yêu quái? Ngược lại đây là lần đầu ta nghe nói đó. Thiên tử tại vị, tứ hải thái bình, thiên hạ quy tâm, yêu quái từ đâu mà tới? Ngày mai tìm hắn mà nói chuyện.
Đều xuống cả đi, nói Phi Ngao đừng lộ diện, tìm xem chủ nhân phi đao kia là ai, tìm được thì đưa về, đem đến trước mặt Phi Ngao."
Sáng sớm ngày thu, trong không khí tản mát một cảm giác âu sầu. Sau mấy tiếng chim hót, chưa đến một khắc sau từ trên cây ngô đồng bên ngoài truyền đến một tiếng vang, chim chóc sợ hãi toàn bộ bay đi.
Tiền viện truyền đến một tiếng vang thật lớn, khiến Hồng Tuấn còn đang mơ ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cá chép yêu cũng bừng tỉnh, sợ hãi đến mức chui ra khỏi bọc hành lý, cái mình cá bật nhảy đập lên đập xuống, nói:
"Làm sao vậy! Làm sao vậy!"
Ngay sau đó nó triển khai Lý ngư đả đĩnh, hai chân sau thò ra, lưu loát đứng lên nhìn trái nhìn phải, hỏi: Đây là chỗ nào?
Có ai không?
Nam nhân kia gọi vào, rồi đẩy cửa đi vào.
Hồng Tuấn giơ tay, che mặt, trong ánh nắng mờ ảo, nhìn thấy một thanh niên cao chín thước dáng người thon dài, mặc một thân quần áo kỳ quái, kinh ngạc đánh giá hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!