Mưa tạnh trời trong, bầu trời mùa thu ở Trường An trong xanh như mặt hồ, trên phố ngập tràn mùi hoa quế. Hồng Tuấn đứng dưới gốc cây ngô đồng, dùng sức đạp một cái, nước mưa đêm qua còn đọng trên lá cây rào rào rơi xuống.
Hắn dùng nước này rửa mặt, uống một chút, hái hai phiến lá cây ngô đồng đặt bên miệng thổi ra tiếng
"Làm thế nào bây giờ!" Cá chép yêu bị gói trong bao quần áo, một bộ biểu tình như trời sập đến nơi.
"Nơi này thật rộng lớn." Hồng Tuấn sờ sờ bụng, còn nói
"Ăn gì đó trước đã rồi bàn sau."
"Ta không ăn giun đâu" Cá chép yêu nói tiếp.
"Ta tìm cho ngươi chút thịt." Hồng Tuấn nói,
"Từ từ nghĩ biện pháp vậy, ai da, đâu nghĩ trên đường đi gặp nhiều xui xẻo như vậy chứ! Ô, đó là cái gì vậy!"
Hồng Tuấn chung quy vẫn còn tâm tính thiếu niên, xuống núi đến nơi này thấy phồn hoa náo nhiệt, lúc này ném hết phiền não qua sau đầu, lấy ra ít tiền đồng đi vào chợ mua đồ ăn.
Cá chép yêu lại nhắc nhở:
"Ngươi thế nào mà vừa xuống núi cái gì cũng dám ăn vậy, không sợ đau bụng sao?"
Hồng Tuấn thở ra mấy hơi, một bước vào quán ăn, ngồi xuống gọi đồ rồi ôm một cái bát cúi mặt mà ăn sáng. Đồ ăn nhân gian so với Diệu Kim cung ngon hơn nhiều, có dầu mỡ, có đồ nướng, đồ chiên, đủ loại.
Còn có thịt dê nướng, ngũ sắc hoa cao [1], gạo nếp chưng, trong Diệu Kim cung cũng không phong phú như này, mà Hồng Tuấn sau khi rời núi cả đường ăn toàn lương khô.
Trên đường tới Trường An một tháng trời ròng rã, may mà Thanh Hùng hiểu tính nết Hồng Tuấn, chuẩn bị cho không ít trân châu. Hồng Tuấn được Cá chép yêu chỉ cho, đi qua thương đội liền đem trân châu đổi thành bạc, rồi đổi bạc thành tiền đồng, ăn cơm nghỉ trọ đem ra tiêu.
Mặc dù hắn vốn không biết thế sự nhân gian, nhưng có Cá chép yêu bên cạnh nhắc nhở, cũng chưa từng trở thành trò cười cho người khác.
Vả lại trên đường vừa đi vừa dừng, Hồng Tuấn bản chất vốn thông minh, xuống núi học được rất nhanh. Lúc đầu chưa biết được bao nhiêu, thì nhìn người khác làm như thế nào, sẽ y đó mà học theo. Gặp người ta xếp hàng mua bánh bao, Hồng Tuấn quan sát một lúc cũng học theo cầm hai đồng mua hai cái.
Thấy trên chợ có người làm xiếc phun lửa, Hồng Tuấn cũng tò mò nhìn một lát rồi nói:
"Thế này có gì mà ngạc nhiên, cha ta hắt xì còn phun ra mấy hỏa cầu to hơn!"
Cá chép yêu: …
Lại có người đặt tảng đá to lên ngực rồi cho đập vỡ, lên núi đao xuống chảo dầu, Hồng Tuấn chỉ nhìn mà cũng rét run.
"Sao lại phải ép buộc chính mình làm gì?"
Hồng Tuấn nghĩ mãi không thông, Cá chép yêu liền đáp:
"Vì kiếm tiền thôi, ngươi không hiểu nhân sinh khó khăn thế nào đâu."
Mấy màn xiếc diễn xong đến mục xin thưởng, người xem xung quanh sôi nổi ném tiền vào bát. Hồng Tuấn thấy đáng thương liền ném một viên trân châu vào, Cá chép yêu đằng sau lưng không nhìn thấy, có người hô lên: Dạ minh châu!
Viên Dạ minh châu nhỏ như đầu ngón tay út dẫn đến một trận xôn xao. Lúc này đã có người không quan tâm nhân nghĩa đạo đức nữa, đoạt lấy viên ngọc trong bát, người trước ngã xuống người sau tiến lên tranh giành nhau. Hồng Tuấn vội hô:
"Đừng đánh! Ta còn ở đây nữa! Đừng đánh người!"
Cá chép yêu nói:
"Ngươi muốn chết sao? Chạy mau!"
Trong chợ hỗn loạn một mảnh, quan binh thấy thế liền tiến lại. Từ sự việc đêm qua, Hồng Tuấn thấy quan binh như thấy quỷ, liền co giò bỏ chạy. Cá chép yêu không ngừng thúc giục, nhắc hắn mau đến Khu ma ti báo danh, Hồng Tuấn liên thanh đồng ý.
Không bao lâu lại bị một con khỉ đang làm xiếc hấp dẫn, đứng bên cạnh chợ nhìn nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!