Chương 46: Trường Thành tuyết dạ

Sáng sớm trời vẫn u ám, tuyết vẫn còn rơi.

Trong dịch trạm, Hồng Tuấn ngủ say ôm lấy cả người Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nằm ngửa, một cánh tay làm gối cho Hồng Tuấn, thuận thế ôm lấy vai hắn. Hồng Tuấn dán vào ngực Lý Cảnh Lung, cảm giác như Hồng Tuấn bị Tâm Đăng trong kinh mạch Lý Cảnh Lung thu hút vậy.

Gió vẫn ào ào thổi, Hồng Tuấn tỉnh, ngáp một cái, lúc này mở mắt ra hơi thở ngưng lại, nhìn thấy Lý Cảnh Lung đang ngủ, hô hấp lại dồn dập lên. Cả người hắn quấn lấy Lý Cảnh Lung, tay ôm eo, chân gác lên người, đầu gối bên vai, nghe nhịp tim của Lý Cảnh Lung.

Hơn nữa, Hồng Tuấn vừa tỉnh ngủ đã thấy bản thân đang chào cờ. Thứ kia cồm cộm trong quần, lại hơi rỉ nước, mà hắn cũng cảm nhận được Lý Cảnh Lung dù đang ngủ cũng cứng lên rồi.

Trong chăn ấm áp lại có nhiệt độ của Lý Cảnh Lung, lồng ngực phập phồng, mùi hương dễ chịu nhàn nhạt, khiến Hồng Tuấn cảm thấy rất an toàn.

Thứ cảm giác này khiến tim hắn loạn nhịp, bỗng nhiên sinh ra một loại tình cảm quyến luyến.

Dù sao hắn cũng chưa tỉnh… Ôm thêm một lúc nữa, Hồng Tuấn rất thích cảm giác này, tựa như khi được ăn ngon, trong lòng cảm thấy có hoa nở, hoặc như khi nằm trên vách đá phơi nắng, gió mát thổi tới, toàn bộ trời đất như dịu dàng bảo bọc lấy hắn, cảm giác xung quanh cực kỳ thoải mái.

Lý Cảnh Lung khẽ cử động, tỉnh dậy.

Hồng Tuấn đành buông tay, cẩn thận xoay người nằm thẳng, Lý Cảnh Lung ngủ dậy đang hơi bực bội, nghiêng đầu mở mắt lại nhìn thấy Hồng Tuấn, liền cười một cái.

Đã dậy rồi?

Lý Cảnh Lung xoa xoa ấn ấn cánh tay tê rần vì làm gối cho Hồng Tuấn.

"Dạo gần đây ngươi cười nhiều hơn rồi." Hồng Tuấn nói.

Lý Cảnh Lung ý thức được điều gì, thu lại nét cười, để hắn mau chóng rời giường, tránh để Hồng Tuấn ỷ lại không chịu dậy.

Hôm nay gió vẫn lạnh buốt, chỉ có tuyết ít hơn một chút, sau bữa sáng thương đội cũng không dám rời đi, nhìn sắc trời mà còn đi về phía tây bắc, chỉ sợ bão tuyết ngày càng lớn, đường càng khó đi. Lý Cảnh Lung đứng ngoài dịch trạm, cau mày nhìn xung quanh.

Hồng Tuấn biết hắn đang lo lắng về chuyến đi, nói:

"Tuyết nhỏ hơn rồi, đi thôi."

Có thể đi được sao? Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn, Gió quá lớn.

Hồng Tuấn biểu cảm như không có vấn đề gì, Lý Cảnh Lung hơi do dự rồi vẫn quyết định đi.

"Hai người muốn đến Võ Uy." Tiểu nhị nói,

"Cẩn thận đừng đi nhầm đường, tuyết lớn tích dày, che lấp quan đạo, một khi lạc đường vào khu rừng núi hoang vắng sẽ rất nguy hiểm."

Lý Cảnh Lung thấy cũng đúng, lần này rời Trường An mang theo địa đồ được ghi chép từ hai năm trước, không ít nơi đã sửa lại đường xá, trên đường đi có vài lần nhầm đường nhưng đều tìm được chính xác điểm đến.

Bây giờ bão tuyết thế này, không nhìn được dấu vết của thương đội nào, rất có khả năng sẽ lạc vào mấy chỗ hoang vu không người ở.

"Các ngươi đi về phía bắc ấy."

Tiểu nhị nói thêm,

"Phía đó có Trường Thành thời Hán, đi dưới Trường Thành chắn được gió, đi dọc theo đó sẽ đến cửa khẩu bên ngoài Võ Uy, rồi xuôi nam thêm sáu mươi dặm sẽ đến nơi."

Lý Cảnh Lung nói một tiếng cảm ơn, rồi cùng Hồng Tuấn lên ngựa rời đi, tìm đoạn Trường Thành kia. Gió thổi mạnh tuyết lấp đường, ngựa đi lại khó khăn, đến khi nhìn thấy Trường Thành, Hồng Tuấn không khỏi cảm thán một tiếng.

Gió tuyết mênh mông, che kín bức tường cao sừng sững nơi chân trời, ngạo nghễ giữa gió gào tuyết bay, giống như giới tuyến của thiên địa, bảo vệ Thần Châu phồn hoa.

Con đường này uốn lượn như rồng vượt qua đồng hoang, trèo qua núi non trùng điệp, từ nơi bắt đầu nó hướng lên bầu trời lại cúi xuống đại địa, giữa trăm ngàn năm như một mảnh quá khứ.

Đi thôi! Lý Cảnh Lung quay đầu ngựa, nói.

"Bên ngoài có gì sao?" Hồng Tuấn hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!