Tuyết đầu mùa rơi khắp trường an, bậc thềm vạn nhà phủ trắng xóa.
Buổi chiều tuyết tan hàn mai, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đi vào hoa viên Binh bộ, trong hương hoa mai, mấy đại thần ngồi vây lại uống trà, người đến dự thính chính là Hình bộ Thượng thư Ôn Hựu, một đại quan tam phẩm áo tím, còn Thái tử Lý Hanh ngồi tại chủ vị, thấy Lý Cảnh Lung liền khẽ gật đầu, nói:
"Cảnh Lung, Hồng Tuấn, mời ngồi."
"…Đây đã là quân báo thứ tư trong tháng này rồi."
Nước trà xanh biếc rót vào chén, Hình bộ Thượng thư Ôn Hựu đưa chén trà cho Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung chuyển cho Hồng Tuấn. Hồng Tuấn còn nhớ đến lời Thanh Hung đã nói, cùng việc đêm Trọng Minh rời đi, tâm tình cực kỳ buồn bực.
Ngồi bên cạnh Thái tử chính là một đại quan mặc tử bào kim đai, Lý Cảnh Lung lại nhận ra, ngày trước thượng cấp Hồ Thăng thấy hắn, không khỏi cúi đầu khom lưng, cực kỳ cung kính, chính là Binh bộ Thượng thư Phiền Thân.
"Ba nơi Cam Châu, Y Châu, Sa Châu, đều bị địch tập kích trong đêm. Đi qua chỗ nào, gà chó cũng đều không tha, tất cả giờ chỉ còn là phế tích." Phiền Thân còn nói,
"Vô luận lão ấu phụ nhân, đều giết hết, người chết đến giờ đã hơn mười vạn. Lính trinh sát Hà Tây chứng kiến còn tưởng là đang ở giữa địa ngục!"
Lý Cảnh Lung nghe thấy run bần bật, Hồng Tuấn cũng bị hấp dẫn sự chú ý. Trong hoa viên Binh bộ đầu đông cảnh đẹp ý vui mà việc chúng quan viên đang thảo luận thực kinh tâm động phách.
Lý Cảnh Lung cau mày, Ôn Hựu hỏi:
"Ca Thư Hàn tướng quân có xuất binh dẹp trừ không?"
"Đã phái binh ra ngoài Trường Thành tận ba lần." Phiền Thân đáp,
"Còn chưa xác định được là quân Hồi Hột hay là người Đột Quyết. Trong tháng này đã đồ[1] bốn thành rồi, đến vô ảnh, đi vô tung, tướng lĩnh dưới trướng Ca Thư Hàn tướng quân đã điều tra, mà bên ngoài Ngọc Môn quan trời đông giá rét, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào."
Cảnh Lung thấy sao?
Lý Hanh đột nhiên hỏi.
Một đám đại thần liền nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung biết Thái tử gọi đến mình, dù chuyện gì xảy ra, nhất định là hoài nghi có liên quan đến yêu quái. Hắn nghe được vài câu, liền hiểu đại khái vấn đề, nói:
"Thần mạo muội xin hỏi ba câu."
Ở đây quan phẩm của ai cũng đều cao hơn Lý Cảnh Lung, đám người này vốn không tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng Thái tử tin, nên đều không dám ý kiến, ra hiệu Lý Cảnh Lung cứ việc hỏi.
"Thứ nhất: binh sĩ bị giết do vũ khí gì?"
"Thứ hai: trong thành bị cướp nhiều nhất là thứ gì? Sao lại không có ai trốn đến đại thành?"
"Thứ ba: triều đình với chuyện này có ý ra sao?"
Lý Cảnh Lung hỏi xong, Thái tử cười một tiếng, nhìn qua mọi người.
"Đây chính là điều chúng ta lo lắng." Phiền Thân nói,
"Thực sự không biết giải thích thế nào… Lão ấu phụ nhân đều bị giết, mà binh sĩ cùng thanh niên trai tráng, đều biến mất không để lại dấu vết."
Hồng Tuấn: ???
Hồng Tuấn buông chén trà xuống, bắt đầu suy nghĩ, việc này không giống như người bình thường làm.
"Tài sản trong thành, lương thực đều không bị đụng đến." Ôn Hựu nói,
"Đại Lý tự với việc này thực là trăm mối cũng không biết cách giải, về phía triều đình…"
Ôn Hựu cầu tình nhìn về phía Lý Hanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!