Chương 38: Lý Đường vương tử

Một ngày sau, trong tẩm điện cung Hưng Khánh.

Dương Ngọc Hoàn ngủ say cả một đêm, từ từ tỉnh lại.

"Người thấy khá hơn chưa?" Giọng nói của Hồng Tuấn vang lên.

Hồng Tuấn đã đổi một thân võ bào màu xanh, ngồi bên giường, đẹp như ngọc, lộ rõ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lúc này ngón trỏ và ngón giữa lành lạnh của hắn ấn lên cổ Dương Ngọc Hoàn.

Khổng Tước Linh ngọc bích phát ra ánh sáng, Ngũ Sắc Thần Quang rót vào cơ thể Dương Ngọc Hoàn. Khu ma ti sợ Quắc Quốc phu nhân giở trò mờ ám gì đó, lúc cuối cùng trong trận hỗn chiến kia, hồ yêu chỉ nói qua loa mấy sự việc, để lại một mớ bí ẩn không ai giải đáp nổi.

Hồng Tuấn hướng mấy người Lý Cảnh Lung nói:

"Không cảm nhận được yêu khí."

Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Long Cơ nói,

"Quốc Trung đang ở Hà Bắc, việc này cần viết thư báo cho hắn, cũng coi như bàn giao."

Dương Ngọc Hoàn nhớ lại, hai hàng lệ chảy dài, nói

"Đại… đại tỷ của ta đâu?"

"Ngươi còn nhớ được gì sao?" Hồng Tuấn đưa một cái bát lưu ly đưa cho thái giám, nói,

"Lấy thuốc vào bát này."

Dương Ngọc Hoàn suy nghĩ đứt đoạn, mông lung nhớ đến chính mình gặp một con hồ yêu, mơ một cơn mơ rất dài, nhưng ký ức không liền mạch khiến nàng không cách nào khớp được các sự kiện với nhau.

"Chắc là tác dụng của Ly Hồn Phấn."

Lý Cảnh Lung hướng Lý Long Cơ giải thích.

"Ta nhớ, có một con cá chép đã cứu tính mạng ta." Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nói, Con cá kia ở đâu?

Mọi người: …

Lý Long Cơ có nói, ai cứu được Dương Ngọc Hoàn, liền phong quan tấn tước, không nghĩ rằng Dương Ngọc Hoàn lại nhận định một cá chép chân đầy lông chính là ân yêu cứu mạng mình, có hơi lúng túng.

"Nó là bằng hữu của ta, Triệu Tử Long."

Hồng Tuấn cười nói,

"Hôm nào sẽ giới thiệu cho mấy người, đây uống thuốc đi. Uống xong mọi việc sẽ ổn cả."

Hồng Tuấn cầm bát lưu ly trong tay, Lý Long Cơ tiến đến, đỡ Dương Ngọc Hoàn ngồi dậy. Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn: ?

Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy Hồng Tuấn phong thần tuấn lãng, môi hồng răng trắng, lông mày đậm nét, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, da trắng nõn, ngón tay thon dài, trong mắt phảng phất ý cười như có như không.

"Ngươi… Ngươi họ Khổng?"

Dương Ngọc Hoàn nghi ngờ hỏi,

"Khổng Tuyên là gì của ngươi?"

Nháy mắt cả điện yên lặng, tay Hồng Tuấn không ngừng run rẩy, thuốc trong bát sánh ra một chút, hắn cố gắng trấn định, hỏi lại:

"Người biết phụ thân ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!