Lúc này màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung đề nghị:
"Chúng ta ở đây từ từ quan sát." Vì thế nhóm lửa, đưa cho Hồng Tuấn ít lương khô, Hồng Tuấn một ngày không có khẩu vị, ủ rũ, uống có chút nước suối liền nằm xuống.
Đã vất vả rồi.
Lý Cảnh Lung nói,
"Vụ án này xác nhận có yêu quái, phá xong lại đi chơi được không?"
Hồng Tuấn nằm ở mặt cỏ, nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, hỏi:
"Ta trên đường xuống núi đến Trường An, đều ngủ như vậy đã quen rồi. Nhưng làm thế nào mà ngươi nhìn ra được."
Lý Cảnh Lung suy nghĩ rồi nói,
"Một bảo tiêu, đột nhiên giết hết người của thương đội, ngay trước ngày đến Trường An, xong lại tự sát, ngươi không thấy bất hợp lý sao?"
Hồng Tuấn Ừm một tiếng,
"Nhưng yêu quái không tự xuống tay giết người, hắn đến đây làm gì?"
Lý Cảnh Lung đáp:
"Có lẽ đây là manh mối mấu chốt."
Hồng Tuấn chăm chú suy nghĩ, mà nghĩ mãi không ra, Lý Cảnh Lung nói:
"Trở về bàn luận với mọi người có lẽ sẽ có kết luận rõ ràng hơn. Đang lúc cao hứng, ngươi muốn đi đâu chơi?"
"Ta không đi Bình Khang phường nữa."
Hồng Tuấn thuận miệng đáp.
"Lần trước ngăn cản ngươi, cảm thấy vô vị sao?" Lý Cảnh Lung thản nhiên nói.
Hồng Tuấn không biết tại sao lại nhớ tới lời nói của Cá chép yêu. Đi theo Lý Cảnh Lung, hắn hiểu cách ăn, cách chơi, mỗi ngày đều có chuyện mới, như vậy càng ngày càng vui vẻ hơn.
Lý Cảnh Lung: ?
Hồng Tuấn đột nhiên chỉ lên bầu trời mùa thu đầy sao, nói:
"Trưởng sử, ngươi xem sao trời kìa, thật đẹp."
Lý Cảnh Lung ừm rồi cũng nằm xuống, hai người cùng nằm ngắm sao.
"Ta không thích Tần Ngũ." Lý Cảnh Lung nói,
"Có phải ngươi ăn chút dấm rồi không?"
Hồng Tuấn vừa bị hỏi như vậy, tim như vọt lên cuống họng, lúng túng: Không…có!
"Ngươi thấy ta lo lắng cho hắn." Lý Cảnh Lung nghiêm trang nói,
"Trong lòng không có cảm giác gì sao?"
Hồng Tuấn lập tức xoay người, nằm nghiêng, không trả lời.
Lý Cảnh Lung còn nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!