Chương 19: Phi Ngao phục tru

Ngao ngư lần thứ hai hóa thành người. Phi Ngao không ngừng lảo đảo, giãy giụa bò lên, trong ngực còn ôm tiểu hồ ly kia.

Bụng Phi Ngao thủng một lỗ to tướng, khi nhóm Khu ma sư đuổi tới, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười chua xót.

Đành vậy… Phi Ngao nói đứt quãng,

"Hôm nay… mệnh trung… đã định trước… tránh không khỏi."

Trong sân hậu điện, toàn bộ cung nhân trong Đại Minh cung đã bừng tỉnh, đều chạy đến xem. Nhưng bốn phương tám hướng gió quét tới khói đen bao trùm dần lên mặt đất như có sinh mệnh mà bò đi vậy.

Tất cả trốn mau!

Lý Cảnh Lung quát, Có yêu quái!

Mấy thái giám cùng vệ binh lớn gan dù đã núp vào góc vẫn không muốn rời đi, từ xa nhìn lại.

Khói đen từ phía Phi Ngao không ngừng lan ra, Lý Cảnh Lung thấp giọng hỏi:

"Có phù chú nào có thể phong ấn hắn không?"

Không có.

Hồng Tuấn thở dốc nói,

"Chỉ có thể hạ hắn thôi… bây giờ còn chưa hiện nguyên hình. Nói không chừng dùng kiếm của ngươi thử xem sao?"

Không ngờ đối phó với Phi Ngao không hề dễ dàng chút nào. May mắn ngày hôm đó Hồng Tuấn không đuổi tới cùng, nếu không chỉ sợ không phải đối thủ của nó.

Lý Cảnh Lung xoay kiếm, nói:

"Các người yểm trợ ta."

Trong sân yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ nghe thấy Phi Ngao đứng giữa đám khói tụng vài câu chú gì không nghe rõ. Ngay sau đó hắn nhìn mọi người, thấp giọng nói:

"Cho dù hôm nay chết, ta cũng…"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồng Tuấn mở Ngũ sắc thần quang, che chắn phía trước.

Trong phút chốc, Oành một tiếng khói đen xung quanh Phi Ngao nổ tung thành ngàn vạn ngọn lửa đen, bắn ra tứ phía. Mấy người bị ngọn lửa kia chạm vào người kêu khóc đau đớn, lăn lộn đầy đất. Khi mấy tiếng thét kia dừng lại, tất cả biến thành ngao ngư thối rữa, hướng phía mọi người.

Trên quảng trường chỗ nào cũng là ngao ngư thối rữa, há cái mồm đầy răng nhọn hướng phía năm người vọt tới. Hồng Tuân mở Ngũ sắc thần quang ngăn lại, không dám vọng động chỉ sợ làm bị thương người thì không cách nào cứu được. Chỉ nghe thấy Lý Cảnh Lung quát lên: Bắt hắn!

Tiện đà trường kiếm hướng thẳng chỗ chính giữa quảng trường đầy lửa đen mà đi.

Hồng Tuấn chống đỡ Ngũ sắc thần quang, bước nhanh nghiêng người né mấy cú va chạm vì Lý Cảnh Lung mở một đường, bốn phương tám hướng đều là ngao ngư đen xì, mang theo mùi hôi thối nồng nặc! A Thái liên tiếp quạt gió, Mạc Nhật Căn bắn tên, cũng không thể giết được.

Cừu Vĩnh Tư nhìn xung quanh hét lớn,

"Đừng tới đây! Đừng tới đây! Hồng Tuấn! Ngươi đi đâu vậy!"

Mọi người: …

Ngao ngư trước ngã xuống, ngao ngư sau lại tiến lên. A Thái cùng Mạc Nhật Căn rống lên.

A Thái: Cừu Vĩnh Tư!

Mạc Nhật Căn rốt cục không thể nhịn được nữa, quát: Mau ra tay!

Cừu Vĩnh Tư cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!