"Cho nên, nhất định phải quay trở lại căn phòng kia xem xét… Hồng Tuấn?"
Lý Cảnh Lung nhíu mày, mọi người đồng thời nhìn về phía Hồng Tuấn. Hồng Tuấn theo bản năng đứng dậy, đi ra ngoài, đứng dưới hành lang.
Đây là một nơi rất quen thuộc, trong trí nhớ mọi thứ đều thay đổi. Hồng Tuấn nhìn quanh bốn phía, một cảm giác mãnh liệt ùa tới nhưng có một đoạn ký ức bị vùi sâu trỗi dậy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Do Ly hồn phấn sao? Không phải Ly hồn phấn làm người ta quên đi ư? Làm sao mà khiến hắn nhớ lại?
Cha ——! Cha!
Trong trí nhớ, tiểu Hồng Tuấn gào đến khản giọng, một bóng đen bay đến, đậu ở trong sân.
Là Thanh Hùng! Hồng Tuấn quay đầu, nhìn thấy Thanh Hùng ngày trước.
Hắn mặc quần áo phi dương, tiến lên một bước, trầm giọng nói: Đã bị giết hết sao.
Mà ngay trong phòng, dưới kim quang vạn đạo, là một cặp vợ chồng đã chết, gương mặt mơ hồ không rõ ràng, tiểu Hồng Tuấn chạy đến chỗ thi thể cặp vợ chồng, điên cuồng khóc lớn.
Thanh Hùng túm cổ áo hăn, kéo về đằng sau
Cha!! giữa tiếng kêu gào thê thảm của Hồng Tuấn, giọng Thanh Hùng vang lên.
Này, nhìn ta này. Thanh Hùng quỳ một gối xuống, kéo Hồng Tuấn chuyển hướng nhìn hắn. Hai mắt nhìn Hồng Tuấn chăm chú, bờ môi nhúc nhích như nói điều gì đó.
Tiểu Hồng Tuấn mê mê tỉnh tỉnh đứng giữa sân nhìn quanh bốn phía. Thanh Hùng lại cưỡng chế Hồng Tuấn nhìn hắn, xoa đầu tiểu Hồng Tuấn lại nói gì đó, nhưng lời nói đã trở nên mơ hồ không rõ.
Thanh Hùng nói gì vậy?
Hồng Tuấn cau mày, câu nói kia, tựa hồ Thanh Hùng thường xuyên nói qua, nhưng hắn lại quên. Ở Khu ma tư, đôi vợ chồng kia, là xảy ra chuyện gì?
Hồng Tuấn!
Mọi người kêu lên.
Lý Cảnh Lung đi đến gần, giơ tay huơ huơ trước mặt Hồng Tuấn: Có ổn không vậy?
Hồng Tuấn cảm thấy bản thân đã quên mất câu nói kia của Thanh Hùng, ắt hẳn rất quan trọng, lại nhớ tới càng nhiều sự kiện kì quái. Hắn nhắm mắt lại, lắc đầu như muốn đem đoạn kí ức hỗn loạn này đuổi ra khỏi đầu.
Lý Cảnh Lung kinh ngạc hỏi: Làm sao vậy?
Hồng Tuấn hít sâu một hơi, xua tay ý bảo không việc gì, trở lại chính sảnh ngồi xuống, nhướng mày hỏi kết quả thảo luận của mọi người.
Tối nay hành động.
Lý Cảnh Lung nói,
"Đại khái mọi người đều biết, chúng ta phải tìm manh mối trong Ỷ Thi lan, cần xác nhận lại. Hiện tại mọi người ngủ trước đi, tối nay cùng hành động."
Mạc Nhật Căn, A Thái cùng Cừu Vĩnh Tư từng người gật đầu, lại đồng loạt nhìn Hồng Tuấn. Hồng Tuấn vội ra hiệu cho mọi người không cần lo lắng cho mình, lúc này mọi người mới rời đi.
Sau giờ ngọ, Hồng Tuấn vừa đặt lưng nằm xuống, Lý Cảnh Lung đã đến hỏi thăm, ngồi ở cạnh giường hỏi:
"Khổng Hồng Tuấn, hôm nay ngươi làm sao vậy."
Lúc này, Lý Cảnh Lung đặt tay lên mu bàn tay Hồng Tuấn.
Tim Hồng Tuấn bỗng nhiên đập nhanh, từ trong lòng trào ra một cỗ xúc động. Định nắm lấy tay Lý Cảnh Lung kể cho hắn ký ức vừa rồi. Nhưng chính bản thân cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, liền đáp: Không có gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!