Chương 11: Binh phân lưỡng lộ

Sau giờ ngọ, Lý Cảnh Lung cùng với Hồng Tuấn, xuyên qua sân nhà đi ra.

Mạc Nhật Căn nằm ở trong sân phơi nắng, miệng ngậm cọng cỏ, hai chân bắt chéo mắt híp lại. Cừu Vĩnh Tư ngồi đọc sách, A Thái thì chơi đàn.

"Tất cả đứng lên, đi làm việc."

Lý Cảnh Lung nói,

"Đến chợ Tây tìm một thứ gọi là Ly Hồn Phấn về đây."

Gì cơ! Mọi người vây lại.

"Ly Hồn Phấn lấy từ Ly Hồn hoa là một loài hoa mọc ở Tây Vực, phấn hoa được tạo ra trong quá trình hoa thụ phấn, ngửi qua có thể khiến người ta hắt xì, cũng quên việc vừa xảy ra trước mắt."

Lý Cảnh Lung giải thích,

"Ngày sau khi Khu ma ti chấp hành nhiệm vụ, nếu dân chúng kinh hãi vì đám yêu quái, có thể dùng để giải quyết."

Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn cùng A Thái đánh giá Lý Cảnh Lung, thần tình hoài nghi.

"Vạn nhất nếu không có?" A Thái hỏi.

"Chắc tám phần là không có." Cừu Vĩnh Tư nói.

"Không thấy thì tìm đến khi nào thấy mới thôi." Lý Cảnh Lung nói,

"Đây là mệnh lệnh, không được cò kè mặc cả, ta có việc đi ngay bây giờ."

"Trưởng sử, ngươi nghe được từ đâu vậy?"

Mạc Nhật Căn khẽ cau mày, tựa hồ phát hiện ra điều gì.

Hồng Tuấn đứng sau lưng Lý Cảnh Lung nhẹ nhàng giơ tay, trong nháy mắt mọi người trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Lý Cảnh Lung vừa quay đầu nhìn lại, Hồng Tuấn vội hạ tay xuống.

Buổi chiều cuối thu Trường An không khí trong lành, Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung đi ở ven đường. Trong lòng day dứt vì chính mình đã khiến ba vị đồng liêu kia mắc phải phiền toái.

Mắt thấy ba người kia không tình nguyện mà đi ra ngoài, vạn nhất tìm nửa ngày không thấy loại hoa này, trở về không biết có mắng mình đến máu chó đầy đầu không nữa.

"Trưởng sử, vạn nhất bọn họ không tìm thấy thì làm sao?"

"Trưởng sử… Kỳ thật ta cũng không dám chắc là Ly Hồn Phấn này có tác dụng không."

"Trưởng sử, sao ngươi không nói gì vậy?"

Lý Cảnh Lung: …

"Ồ? Trưởng sử, đây là cái gì?"

Lúc ấy trên đường lớn huyên náo phồn hoa, người người đi lại tấp nập. Hồng Tuấn sợ lạc, liền vươn tay nắm tay áo Lý Cảnh Lung. Lúc ấy Lý Cảnh Lung không được tự nhiên muốn hất tay ra, nhưng lại cảm thấy khó xử.

Khổng Hồng Tuấn.

Lý Cảnh Lung nói,

"Trên đường lớn, đừng có giật giật kéo kéo!"

Khi còn ở Diệu Kim cung lúc bốn năm tuổi, Hồng Tuấn mỗi ngày đều lôi lôi kéo kéo tay áo Trọng MInh, giống như cái đuôi theo tới theo lui, hiện giờ vẫn còn thói quen kéo người. Nghe Lý Cảnh Lung nói vậy đành phải buông tay.

Lý Cảnh Lung mang theo hắn vòng vèo mấy lượt, đến mấy con ngõ nhỏ, đi ra đi vào, cuối cùng đến trước cổng nhà một gia đình. Lý Cảnh Lung liền gõ gõ cửa, bên trong có một phụ nhân cất tiếng hỏi, Lý Cảnh Lung báo tên họ, rồi nhấc chân qua ngưỡng cửa mà vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!