Lôi Tư Nhiên vui mừng khôn xiết, nét cười rạng rỡ, nhanh chân bước đến trước mặt Tuyết Nhai, giọng nói vui vẻ như chim yến hót:
"Đại hiệp, thật là khéo a! Sao ngươi cũng có mặt ở đây? Chẳng lẽ cũng đến tham gia Thưởng Kiếm Đại Hội ư? Nhưng khi còn ở khách điếm, ta nào có nghe ngươi nhắc tới việc này đâu?"
Nàng như pháo liên châu, một hơi hỏi ra cả chuỗi vấn đề. Có lẽ vì lòng quá đỗi vui mừng khi trùng phùng cùng bạch y kiếm khách, Lôi Tư Nhiên bất giác biến thành kẻ lắm lời.
Cũng khó trách nàng liên tục truy vấn, bởi lẽ trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối nghi hoặc.
Rõ ràng bạch y kiếm khách biết hôm nay nàng sẽ đến Sơn Lạc Tuyết tham gia Thưởng Kiếm Đại Hội, vậy mà chẳng hé môi một lời. Là không muốn để tâm đến nàng ư? Hay là bởi vì nàng không biết võ công, sợ rằng nếu đi cùng sẽ trở thành vướng bận?
Suốt chặng đường trước, nàng đã mặt dày chủ động tiếp cận đại hiệp, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nảy ra vô số suy đoán, nhưng chung quy vẫn chẳng thể tìm ra đáp án chính xác.
Nhưng mặc cho nàng vui mừng khôn xiết khi gặp lại Tuyết Nhai, tựa hồ như cố nhân lâu ngày trùng phùng, thì trước mắt vị kiếm khách ấy vẫn lạnh lùng như băng tuyết, chẳng chút phản ứng trước lời nàng hỏi han, cứ như không nghe thấy gì.
Dần dà, nụ cười trên mặt Lôi Tư Nhiên chợt đông cứng lại, đôi mắt to tròn thoáng chút ảm đạm. Xấu hổ vô cùng, nàng khẽ né người sang một bên, chậm rãi bước tới trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn quanh, nghi hoặc hỏi:
"Vị nào trong chư vị là Tuyết Nhai, Tuyết đại hiệp?"
Ánh mắt nàng lướt qua từng người, nhìn trái ngó phải, nhưng chẳng thấy ai giống với hình dung về Tuyết Nhai.
Nhìn lâu cũng hóa đau đầu, trong lòng ngây ngốc, không tài nào phân rõ.
Nào ngờ, lời nàng vừa thốt ra, cả đám người nhất thời sững sờ, hai mặt nhìn nhau, sau đó ai nấy đều lộ ra vẻ kỳ quái, lặng lẽ đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Trong đám đông, Thiên Cổ tiền bối và một vị lão giả khác thoáng sững sờ giây lát, rồi bất giác nhìn nhau cười. Thiên Cổ tiền bối lắc đầu thở dài, chậm rãi bước tới, nói:
"Nha đầu, vừa rồi lão phu còn tưởng ngươi là một cô nương thông minh lanh lợi. Nào ngờ chỉ trong chớp mắt, ngươi đã hóa ngốc rồi sao?"
Một lão giả bên cạnh cũng cười lớn, tiếp lời:
"Đúng vậy, đúng vậy! Quả là ứng với câu 'đứng núi này trông núi nọ' a, ha ha ha..."
Vừa nói, ông vừa ôm bụng cười không dứt, trông bộ dạng hết sức khoái chí.
Lôi Tư Nhiên nghe hai vị lão tiền bối kẻ xướng người họa mà đầu óc càng thêm mờ mịt. Chỉ cảm thấy lời họ nói vừa quái dị vừa hoang đường, hoàn toàn không hiểu được!
Lúc này, Vô Song công tử đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ bật cười. Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Lôi Tư Nhiên, tựa hồ thực sự chẳng rõ ngọn nguồn, hắn liền nhẹ giọng nhắc nhở:
"Cô nương, người mà ngươi tìm kiếm – Tuyết công tử... chẳng phải chính là 'xa tận chân trời, gần ngay trước mắt' sao?"
Lôi Tư Nhiên càng thêm ngơ ngác, chớp chớp mắt đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên, nàng nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía sau mình, nơi bạch y kiếm khách đang đứng.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như nàng đã hiểu ra điều gì đó. Sắc mặt thoắt chốc đại biến, trừng mắt nhìn Tuyết Nhai bằng ánh mắt không thể tin nổi, lắp bắp thốt lên:
"Chẳng lẽ... ngươi chính là... chính là đại danh đỉnh đỉnh Tuyết Nhai, Tuyết đại hiệp?"
Nàng chấn kinh đến mức không thốt nên lời. Thế nào cũng chẳng ngờ được, người mà nàng ngóng trông bao lâu, vất vả tìm kiếm, lại sớm đã xuất hiện trước mặt từ khi chưa đặt chân đến Lạc Tuyết Sơn.
Kinh ngạc qua đi, nàng chợt hồi tưởng lại, đáng lẽ nàng phải nhận ra Tuyết Nhai mới phải!
Mấy năm qua, đại sư huynh từng nhắc đến tướng mạo Tuyết Nhai, còn kể rõ một vài đặc điểm nổi bật của hắn—bản tính lạnh nhạt, luôn khoác bạch y, bên người chẳng rời thanh bảo kiếm tỏa ra hàn khí bức người.
Những điều ấy, chẳng phải đều hiển hiện rõ ràng trên vị bạch y kiếm khách mà nàng đã gặp hay sao?
Chỉ tiếc, nàng chưa từng nghĩ đến khả năng đó, nếu không cũng đâu đến nỗi gây ra trận cười chê mất mặt thế này!
Chợt, nàng nhớ lại lúc ở khách điếm dùng bữa, khi cùng vị công tử áo xanh trò chuyện, nàng đã nhắc đến Tuyết Nhai. Những lời ấy, khẳng định chẳng sót một chữ nào lọt vào tai người đang ngồi đối diện nàng khi ấy—cũng chính là Tuyết Nhai!
Tâm tư nàng đối với Tuyết Nhai... chỉ e hắn đã biết rõ ràng từ lâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!