Chương 1: Tiết tử

Bạch Vân trấn, Thanh Phong khách điếm. Cửa vừa khép, bên tả, gần góc phòng, có một thiếu niên bạch y tựa tuyết, dung mạo bất phàm, phong thần tuấn lãng, lặng yên độc ẩm, chẳng nói nửa lời.

Bên hữu bạch y công tử, ba tấm bàn bát tiên ngay ngắn bày biện, trên đó, ba vị thiếu niên ngồi đối ẩm. Cả ba người tuổi tác tương đồng, đầu đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, tay phe phẩy quạt xếp, trên mặt quạt vẽ tranh danh gia, nét bút tinh xảo, mỗi lần khai hợp đều toát lên phong thái ung dung, tự nhiên trời ban.

Ba vị này tuy khoác dáng vẻ văn nhân nhã sĩ, song lời lẽ trao đổi đều xoay quanh những kỳ văn dật sự trong chốn võ lâm.

"Dương huynh, nghe nói anh vợ của ngươi làm việc tại Long Uy tiêu cục trong thành, tất có nhiều tin tức mới mẻ trên giang hồ. Hôm nay nhàn rỗi, sao chẳng kể cho huynh đệ nghe một phen?"

Nam tử ngồi giữa, nét mặt mang theo tiếu ý, hướng người bên hữu mà cất lời.

"Đúng vậy, đúng vậy! Tại hạ cũng có ý ấy!" Kẻ ngồi bên tả vội vàng phụ họa, vẻ mặt hào hứng, nóng lòng muốn nghe.

Dương huynh thấy hai bằng hữu hào hứng như vậy bèn không giấu diếm. Chàng rót một chung rượu, ngửa cổ cạn sạch, đoạn ngẩng đầu, cao giọng cất lời:

"Nếu chư vị đã nhắc đến, vậy tại hạ cũng chẳng giấu giếm. Quả thật, dạo gần đây giang hồ có một đại sự chấn động!"

Dương huynh cố ý giữ bí ẩn, chỉ khẽ nhếch cằm, ánh mắt sáng rực, dáng vẻ nghiêm túc hơn thường ngày.

Chuyện gì?

"Dương huynh, chớ úp úp mở mở nữa!"

"Mau kể cho huynh đệ nghe đi!"

Hai vị bằng hữu nóng lòng, trong lòng hiếu kỳ trào dâng như sóng cuộn, hận chẳng thể lập tức nghe được chân tướng.

Dương huynh cười lớn, giơ cao chung rượu, lắc nhẹ trước mặt hai người. Một trong số họ vội vàng rót đầy chung rượu cho hắn.

Hắn uống một hơi sảng khoái, đoạn mạnh tay đặt chén xuống bàn, rồi mới chậm rãi nói tiếp:

"Nhắc đến chuyện này, ắt phải kể từ Vô Cực sơn trang."

"Vô Cực sơn trang? Dương huynh nói chẳng lẽ là sơn trang tại Lê Dương thành?" Một người vội xen lời.

Dương huynh chẳng giận, chỉ dứt khoát gật đầu:

"Đương nhiên, trong chốn võ lâm, Vô Cực sơn trang danh chấn thiên hạ, thanh danh như sấm bên tai. Chỉ e nhị vị chưa thấu tỏ cục diện giang hồ ngày nay."

"Nhân cơ hội này, để tại hạ nói rõ đôi phần. Hiện nay võ lâm đại khái phân thành một trang, nhị cung, bốn thế gia, cùng mười ba môn phái, chưa kể tam giáo cửu lưu."

"Trong đó, 'một trang' chính là Vô Cực sơn trang. Trang chủ Lôi Vô Cực võ công trác tuyệt, hào khí ngút trời, hiện đảm nhiệm chức vị Võ Lâm Minh Chủ, đồng thời là gia chủ của Lôi gia - thế gia đứng đầu trong tứ đại thế gia."

"Vô Cực sơn trang, từ quyền thế đến danh vọng, đều xếp hàng đệ nhất. Mà đại sự kinh thiên gần đây trong giang hồ, cũng chính bắt nguồn từ nơi này."

"Lôi Minh Chủ nay đã vào trung niên, dưới gối không con trai, chỉ có một ái nữ độc nhất, từ thuở lọt lòng đã được nâng niu như minh châu, đặt tên tự nhiên, nay độ chừng mười bảy mười tám tuổi..."

Nghe nói mấy tháng trước, vị tiểu thư nọ bỗng đem lòng yêu một nam tử, lại tự mình cầu ái. Thế nhưng, sự tình bất thành, nàng lại bị cự tuyệt.

Chuyện này quả thực khó lòng tưởng tượng!

...

Tại một tửu lâu sau giờ Ngọ, khách nhân chỉ còn lác đác đôi ba người. Ba nam tử tụ họp bên bàn, hứng khởi luận bàn giang hồ dị sự, lời nói rôm rả chẳng dứt. Duy chỉ có một bạch y nam tử ngồi nơi góc vắng, tựa như không màng thế sự, chỉ lặng lẽ đối ẩm, thần sắc lãnh đạm như gió thoảng mây trôi.

Khách điếm tiểu nhị sau một ngày bận rộn, liền tranh thủ tựa lên ghế dài, chống cằm nhắm mắt chợp mắt, song vẫn nghiêng tai lắng nghe câu chuyện của khách nhân. Hắn dần bị cuốn vào lời kể, tâm thần phiêu diêu theo từng mẩu chuyện giang hồ.

Vì thế, quên cả đứng ngoài cửa mời chào khách mới.

"Một nữ tử như vậy, thế mà đến Võ Lâm Minh Chủ làm rể cũng không màng ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!