13.
Ầm—từ đằng xa có một đám người vây quanh một người đi về phía này, khí thế vô cùng áp đảo.
Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Dĩ nhiên là vì tôi bị thương nên mới đến phòng y tế chứ sao."
Giọng nói ấy vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như mọi khi.
Có cậu nam sinh bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Anh Kỷ, bình thường có bị thương nặng mấy anh cũng chê phiền không chịu đi y tế, hôm nay bị trầy xíu mà nhất định phải đến?"
Chưa nói hết câu, cậu ta đã bị anh ấy đá một cú vào mông:
"M* nó, mày lo gì chuyện ông? Ông thích thì ông đi."
Cậu kia kêu á một tiếng rồi im luôn.
Bóng dáng anh ấy từ xa đến gần.
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy.
Nước mắt vốn dằn xuống rất lâu, đến giây phút này lại không kiềm được nữa, rơi lã chã.
Tôi cúi gằm mặt, không muốn để anh ấy thấy vẻ thảm hại của mình.
Anh ấy càng lúc càng đến gần.
Hai mét.
Một mét.
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị lướt qua tôi—
Kỷ Kỳ dừng lại.
Anh ấy cũng buộc phải đứng lại.
Vì tôi—không kiềm chế được—đã nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ níu lấy vạt áo anh ấy.
Anh ấy nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: Buông tay.
Hai chữ ngắn gọn, giọng cực lạnh.
Nhưng anh ấy lại không hề có ý gỡ tay tôi ra như tôi tưởng.
Tôi cứng đầu không trả lời, chỉ cắn răng, nắm chặt lấy áo anh ấy không buông.
Em nói đi!
Anh ấy mất kiên nhẫn, lại liếc mắt nhìn về phía sau tôi, nơi Tô Sâm đang đứng.
"Sao? Lại kéo anh ra làm bia đỡ đạn à?"
Rõ ràng là anh ấy đã giận.
Trong mắt loé lên tia giận dữ, lưỡi lướt qua răng hàm dưới, định đưa tay ra gỡ tay tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!