Chương 6: (Vô Đề)

11.

Kinh Điềm.

Kỷ Kỳ bỗng dưng gọi tên tôi.

Hử?

"Em còn nhớ sáng nay đến tìm anh là để làm gì không?"

"Nhớ chứ, em tới cảm ơn anh vì lần trước anh đã cứu em." Cuối cùng cũng quay lại đúng chủ đề, tôi thành thật trả lời.

"Vậy em định cảm ơn thế nào?"

Anh khoanh tay lại, ung dung hỏi.

"Em… em mời anh ăn sáng một tháng nhé?" Tôi do dự đưa ra đề nghị.

"Anh nhìn giống người thiếu con gái tặng bữa sáng lắm à?" Anh phản bác.

Ờ thì… đúng là không giống thật. Dù sao mỗi ngày đều có mấy cô gái chờ dưới ký túc xá mang đồ ăn sáng tới cho anh, mà anh thì thường ngủ nướng nên chẳng thèm để ý. Tôi thầm lẩm bẩm trong bụng.

"Hay là… em giúp anh làm bài tập một tháng? Em học chuyên ngành cũng khá ổn mà." Tôi thử tiếp.

Kinh Điềm. Anh hơi bất đắc dĩ, gọi tên tôi với giọng trầm thấp,

"Cho anh nhắc em một chút, lúc thi vào trường này, anh đỗ thủ khoa chuyên ngành đấy."

Ờ… Quên mất, anh đúng là văn võ song toàn.

"Vậy anh nói đi, em nên cảm ơn thế nào?" Tôi thật sự bí quá, bèn đánh liều hỏi ngược lại.

Vừa dứt lời.

Toàn thân tôi bị Kỷ Kỳ dùng hai tay ôm ngang eo, bế bổng lên.

Anh đặt tôi lên bàn bida, tư thế bỗng thành tôi ở trên, anh ở dưới.

Tôi còn chưa kịp phản ứng—

Anh nâng mặt tôi lên.

Đặt xuống một nụ hôn—

Nóng bỏng, mãnh liệt, đến mức khiến người ta ngạt thở.

Tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Chỉ biết để mặc anh cướp lấy từng chút không khí trong tôi.

Một nụ hôn kết thúc.

Tôi mềm nhũn ngã vào lòng anh.

Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng chẳng có chút uy lực nào.

Anh bật cười, giọng khàn khàn:

"Vừa rồi anh đã muốn làm vậy rồi, nhịn mãi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!