3.
Hôm sau, tôi đứng sau gốc cây.
Vô tình nghe thấy Tô Sâm đang giải thích với Lục Sở Như về mối quan hệ giữa tôi và anh ta.
Anh ta liên tục nói:
"Tôi với Kinh Điềm chẳng có gì cả. Em cũng thấy rồi đấy, hôm đó cô ấy hôn thằng kia mà chẳng hề do dự. Cô ấy không phải mẫu người tôi thích."
Từng câu từng chữ như nhát d.a. o cứa vào tim tôi.
Ba năm qua, tôi vẫn luôn cho rằng mình hiểu rõ Tô Sâm.
Anh ta từng nói, mẫu người anh ta thích là một cô gái vừa chăm chỉ vừa ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng không bám dính.
Vậy nên, tôi đã cố gắng học hành, năm nào cũng giành học bổng.
Tôi luôn mặc đồ sáng màu, trước mặt anh ta chưa bao giờ nói bậy.
Tôi không dám bám lấy anh ta, dù có tủi thân, dù có nhớ anh ta đến mấy cũng chỉ dám giấu trong lòng.
Chỉ cần anh ta chủ động tìm tôi, dù có việc quan trọng đến đâu, tôi cũng sẵn sàng bỏ qua để ở bên anh ta.
Nhưng tất cả những gì tôi làm, trong mắt anh ta lại chỉ là một câu hờ hững: Không hợp.
Nước mắt đã chực trào ra, tôi không nghe tiếp nổi nữa.
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng:
"Chậc chậc, đúng là một bé con bị bỏ rơi."
Tôi giật nảy mình.
Quay đầu lại, thấy Kỷ Kỳ đứng ngay sau lưng.
Vẫn chiếc hoodie đen, miệng ngậm điếu thuốc, khóe môi nhếch lên như cười mà không phải cười.
Trông anh ta như thể cố tình chặn tôi lại.
Nghĩ đến lời đồn anh ta từng một mình đánh mười người, tôi lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng vừa mới bước một bước, tôi đã bị túm lấy mũ.
Anh ta xách nón áo hoodie của tôi, nhẹ nhàng nhấc tôi trở lại như thể đang xách một con gà con.
"Cậu... cậu muốn làm gì?" Giọng tôi run rẩy.
Anh ta hơi cúi đầu, điếu thuốc kẹp giữa môi, ánh mắt chứa đầy vẻ ngang tàng.
"Sao? Lúc hôn tôi thì dũng cảm thế, giờ lại giả vờ không quen?"
Tôi…
Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút đám bạn của Kỷ Kỳ.
Có người cười cười bước tới hóng chuyện.
"A Kỳ, cậu nói xem, có người làm chuyện rồi mà lại không chịu nhận, có phải nên phạt không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!