Chương 10: (Vô Đề)

19.

Khi đã uống rượu xong, Kỷ Kỳ gọi tài xế lái thay, hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau.

Suốt dọc đường, anh ấy cứ coi tôi như búp bê người thật mà nghịch ngợm.

Lúc thì véo má tôi, lúc thì nghịch đầu ngón tay tôi, khi lại ngạc nhiên giả vờ nghiên cứu dái tai tôi rồi thốt lên:

"Trời ơi, dái tai em trắng thật đấy, dưới ánh đèn nhìn như trong suốt luôn vậy."

Tôi bị làm phiền đến phát bực, dái tai cũng không kìm được mà đỏ ửng lên.

Anh ấy lại cười xấu xa:

"Ui! Lại đổi từ trong suốt sang đỏ rồi kìa!"

Tôi cau mày, hất tay anh ta ra, giọng mềm nhưng dứt khoát: Ngồi im lại ngay!

Anh ấy nhìn tôi đầy thích thú, rồi bật cười khẽ:

"Sao ngay cả lúc giận dữ em cũng đáng yêu mềm xèo thế này chứ, thật khiến người ta chịu không nổi mà."

Tài xế ngồi trước còn phì cười.

Tôi nghiêm túc trừng mắt, anh ấy lại như đổi mặt, tỏ vẻ tội nghiệp, tựa đầu lên vai tôi, than phiền rằng mình uống nhiều quá nên đầu đau nhức, thế mà còn bị tôi mắng nữa.

Tôi hết cách, đành để mặc anh ấy giả yếu đuối tựa vào vai tôi, tay thì tiếp tục nghịch ngón tay tôi.

Dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp trong xe, gương mặt anh ấy hiện lên rõ nét. Không hiểu sao, không biết do ánh sáng hay do nụ cười nhẹ nơi khóe môi, cả người anh ấy trở nên dịu dàng lạ thường.

Chỉ cần nhìn anh ấy yên lặng như thế thôi, lòng tôi cũng thấy ấm áp, như có dòng nước chảy qua.

Đến cổng trường, anh ấy lại nhất định đòi đưa tôi tận đến cửa ký túc xá.

Tôi chợt nhớ hôm nay trên mạng trường còn đang ầm ĩ chuyện của hai đứa, nếu giờ lại bị bắt gặp ở cửa ký túc xá thì chắc sẽ bị bêu tên trên top hot suốt cả tuần mất.

Nghĩ đến ánh mắt soi mói của người khác, tôi bắt đầu suy nghĩ rồi từ từ mở miệng định dụ anh ấy:

"Chuyện là vầy nè, anh vừa uống rượu xong, nên không thể đi bộ xa được đâu, đi nhiều dễ làm đau đầu, chóng mặt thêm đấy."

Tôi nói rất nghiêm túc, anh ta cũng lắng nghe rất nghiêm túc, còn gật đầu ngoan ngoãn.

Tôi thầm bụm miệng cười trong bụng, tưởng mình lừa được rồi.

Ai dè giây sau anh ấy đã dang tay ôm lấy tôi từ phía sau, siết chặt, cằm gác lên đỉnh đầu tôi:

"Không sao, nếu chóng mặt thì anh cứ dựa vào em mà đi."

Làm ra vẻ yếu đuối nhưng mạnh mẽ khiến tôi không khỏi run rẩy.

Tấm lưng tôi dán sát vào n.g.ự. c anh, cơ thể hai người như khớp vào nhau, lập tức bị bao phủ bởi hương thơm lạnh mát trên người anh ấy.

Cằm anh ấy còn khẽ cọ lên đầu tôi, khoảng cách gần đến mức tôi phản xạ muốn nhảy dựng lên.

Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Chỉ một đoạn đường ngắn vậy thôi mà bị chúng tôi đi lê thê mãi không xong.

Dưới ánh đèn đường, bóng của anh và tôi lồng vào nhau, nhìn đẹp lạ lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!