Tôi ngoan ngoãn ngồi trong lòng đại ca trường, hí hửng rúc mặt lại gần.
Thế mà anh ấy lại hung dữ bóp má tôi rồi đẩy ra:
"Đừng có hôn tôi! Lúc nãy tám chuyện với người ta vui thế sao không nhớ đến tôi hả?"
Muốn màaa~ Tôi chớp mắt, làm nũng.
Anh ấy im lặng nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng bất lực nhếch môi, nở nụ cười lưu manh:
"Được thôi, đừng có hối hận." Nói rồi cúi xuống thật mạnh.
Hơi rượu nồng nặc phả tới, tôi nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nước mắt lưng tròng.
Anh ấy lập tức chịu thua, vừa xót xa vừa vội vàng dúi ly nước vào tay tôi:
"Ngốc con, đã bảo đừng có hôn rồi mà."
1.
Bữa rượu giao lưu.
Mọi người chơi Thật hay thách.
Tôi rút trúng thử thách.
"Hôn chàng trai bên cạnh cậu trong 30 giây."
Tôi quay sang, tim đập thình thịch khi nhìn gương mặt điển trai của Tô Sâm.
Cô bạn thân lén nháy mắt với tôi—người ngồi cạnh tôi không phải chính là Tô Sâm sao?
Ai cũng biết tôi thích anh ấy.
Tôi lấy hết dũng khí, nhưng mặt vẫn đỏ bừng vì ngại.
Hôn đi!
Hôn đi!
Cả bàn đồng loạt reo hò. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy đầy mong đợi.
Nhưng Tô Sâm vẫn cúi gằm mặt, im lặng không nói lời nào.
Sự mong chờ trong mắt tôi dần dần tắt đi. Má tôi từ đỏ ửng chuyển sang tái nhợt.
Mọi người cũng nhận ra điều gì đó.
Lục Sở Như, nữ thần trong lòng Tô Sâm, lạnh lùng hừ một tiếng, mạnh tay đặt cốc xuống bàn, phát ra tiếng cạch đầy chói tai.
Sắc mặt Tô Sâm thay đổi ngay lập tức, sợ nữ thần hiểu lầm.
Anh ấy vội vàng nhìn tôi, nói như chặn trước:
"Điềm Điềm, đừng như vậy... Chúng ta chỉ là bạn thôi."
Tôi sững sờ.
Tôi nhớ lại những buổi sáng dậy sớm giành chỗ ngồi cho anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!