Hạ Ca cười gượng:
"Ha ha, cảm ơn đã khen."
Trần Tiếu Niên:
"Vậy rốt cuộc cậu nặng bao nhiêu thế? Dây leo núi của tôi rất dài, nhưng chịu lực không tốt lắm, lỡ…"
Hạ Ca nhìn về phía xa, thượng giáo đã quật ngã ba kẻ tấn công, nhìn từ đây tới có thể thấy cảnh tượng đẫm máu.
Đột nhiên có một kẻ tấn công dùng chút sức cuối cùng lấy ra một quả lựu đạn, bị thượng giáo nhanh chân đá trúng tay, lựu đạn cũng bay đi.
Đúng lúc này, một tên tấn công vốn nằm vật ra đất không thể cử động đón được quả lựu đạn kia, gã nở nụ cười âm u, dùng sức ném ra ngoài sân.
"Đồ chó họ Phó, mày cũng nếm thử nỗi đau mất người yêu đi!"
Kẻ tấn công còn không quên nói lời gã tự cho là tàn nhẫn.
Hạ Ca: , không khỏi chửi bậy thêm vài câu.
Quả lựu đạn bay thẳng tới chỗ đứng của cậu.
Đường parabol này hơi xa rồi đấy.
Cẩn thận!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Tiếu Niên vẫn còn nổi trong nước lấy ra thứ gì đó, căn góc thật chuẩn đập bay quả lựu đạn, khiến thứ kia bay sang một bên.
Là động tác đánh bóng chày vô cùng tiêu chuẩn, vô cùng hoàn hảo.
Tiếng nổ mạnh vang lên, lựu đạn bị đánh bay ra ngoài, sức chấn động khiến cho toàn bộ tầng cao tòa nhà lung lay, cầu thủy tinh cũng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhìn lại thật kỹ, chiếc chày cậu ta cầm trong tay chỉ là một cái ô che mưa.
Ờ… Ờ mây zing gút chóp.
Trần Tiếu Niên đứng bên cạnh đã cột chắc dây thừng vào lan can bể bơi, thử độ căng dây:
"Vậy tôi xuống trước nhé, sau đó cậu cũng đuổi theo đi…"
Đợt nổ kia không lớn lắm, sau khi sương tan đi, cuối cùng Hạ Ca nhìn thượng tá Phó một cái, nghĩ xem liệu mình đi mà không chào hỏi gì thì có phải hơi bất lịch sự không.
Đối phương đã giải quyết xong ba kẻ tấn công, nhân viên an ninh đã xông lên tầng, chỉ là đứng từ xa không dám tới gần hiện trường đẫm máu.
Thượng tá Phó đứng trong đám người cũng nhìn qua đây, đôi mắt hơi nheo lại như đang nghi hoặc quan sát. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cách xa như vậy có nói gì cũng không nghe được.
Hạ Ca không biết trong tình huống thế này thì phải phản ứng ra sao cho giống Lâm Ngọc Âm, vì vậy cậu chỉ vẫy tay với thượng tá Phó, sau đó xoay người đi theo Trần Tiếu Niên leo xuống khỏi lan can bể bơi.
Khi leo được một nửa, dây thừng bỗng hơi lỏng ra.
Không phải dây thừng không chịu được nặng mà do lan can không chịu được.
Xuống nhanh!
Quá muộn rồi.
Toàn bộ lan can bị bật ra, Hạ Ca rơi thẳng từ độ cao lưng chừng xuống đất.
Sau đó vững vàng đáp xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!