Chương 47: (Vô Đề)

Thiên nhiên muôn năm

Hạ Ca không hỏi Lục Hành Thâm có phải không được mang những món đồ bị bỏ trong này đi hay không.

Cánh cửa phòng bị khóa đã nói hết tất cả, Hạ Ca tự giác không mang đồ ra ngoài mà đi dạo ngay trong phòng tìm linh kiện, cố gắng luyện tập.

Nhân lúc Lục Hành Thâm chưa rời đi, Hạ Ca nhanh chóng hỏi hắn mấy câu.

Linh kiện này phải bảo quản như thế nào, cái này cái kia tháo ra có thể dùng được không? Vì sao cái này không giống như trong sách, có phải tôi lấy nhầm hay không?

Lục Hành Thâm từ đứng trước cửa trả lời đến bất đắc dĩ đi qua xác nhận, cuối cùng gõ gậy xuống đất, để một chiếc ghế dựa thoải mái từ từ xuất hiện trên đất, sau đó ngồi lên.

Nếu trong thời gian ngắn không đi được, vậy thì chấp nhận ngồi đây chỉ đạo vậy.

Hạ Ca luyện tập cực kỳ thuận lợi.

Cơ sở dữ liệu của Lục Hành Thâm hay mấy món đồ phế thải này đều như kho báu trời cho cậu, mỗi khi cậu cần gì đều có thể tìm ra ngay.

Lại thêm người giàu kinh nghiệm như Lục Hành Thâm ngồi bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ, mọi việc càng trở nên đơn giản.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, trời dần dần trở tối không biết từ bao giờ.

Đồng hồ trong cơ thể Hạ Ca nhắc cậu đi ngủ, cậu mới vội dừng công việc.

Hạ Ca hơi hối hận, không ngờ mình lại làm việc tới muộn như thế.

Hạ Ca nhớ tới túi hạt giống chưa kịp đi gieo giống vẫn còn cất trong phòng.

Chuyện trồng hoa đành phải dời sang ngày mai, Hạ Ca đứng dậy, rời khỏi phòng cùng Lục Hành Thâm.

Cửa điện tử sau lưng phát ra tiếng vận chuyển máy móc, lần nữa đóng lại, căn phòng không có cửa sổ giữ vững an ninh cao nhất.

Phòng Lục Hành Thâm ở dưới tầng một, đối với hắn thì chỉ là một căn phòng ngủ tạm thời.

Nếu là trước đây, thức xuyên đêm không phải chuyện lớn đối với hắn, chỉ cần hắn muốn kéo dài mạch suy nghĩ hoặc hoàn thành một chuyện là có thể ba ngày không ngủ.

Nhưng hôm nay, tới tận giờ phút này, hắn không thể chống lại nổi cơn buồn ngủ, đôi mắt cay xè nặng nề.

Có lẽ là vì không thể muốn ngủ khi nào thì ngủ khi ấy, cũng như muốn thức thì thức vậy, cơ thể dần quen với việc đi ngủ đúng giờ mỗi đêm.

Dù sao sáng hôm sau có ngủ bù được hay không sau một đêm mất ngủ là chuyện khó nói.

Khi đi ngang qua phòng người máy, Lục Hành Thâm lơ đễnh liếc mắt.

Cửa phòng nho nhỏ hé mở, 996 chúc hắn ngủ ngon, sau đó đi vào đóng cửa, tấm biển nhỏ treo bên trên khẽ đong đưa, phần trang trí lại nhiều hơn so với ấn tượng trước đó.

Bìa cứng làm biển số phòng được dây leo phong cách điền viên bao quanh, phía dưới trừ hoa văn trang trí đơn giản thì còn được dán lên mấy phiến lá lập thể, hoa, bánh kẹo cắt bằng giấy.

Dán tất cả các món đồ thủ công lên khiến tấm biển số phòng nho nhỏ trở nên bắt mắt hơn, phía dưới còn đính một tấm ảnh chụp 996, có vẻ là chụp trong vườn hoa nhà ai đó, người máy dưới ánh mặt trời đang đứng giữa vườn hoa hướng dương thật lớn, nụ cười tươi tắn hơn cả hoa hướng dương.

Bước chân Lục Hành Thâm bỗng dừng lại trong chốc lát, ánh mắt dần thu hồi khỏi tấm ảnh, lần nữa rơi lên chiếc biển kia.

Ban đầu ở đó chỉ có mấy chữ to, hắn nhớ hình như là Phòng của 996.

Bây giờ có vẻ đã được viết lại, biến thành những con chữ lập thể vừa hoa lệ vừa ấu trĩ bằng sáp màu.

Trên đó viết ——

[Phòng của Hạ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!