Chương 37: (Vô Đề)

Chân thành muôn năm

Cửa Tây là chiếc cổng hoang phế nhất toàn đại học Đô Lâm.

Ba cửa khác lúc đông người thường rất sôi động, trang trí cũng rất đẹp, giữa cửa có suối phun, hông cửa có hoa văn điêu khắc.

Nhưng cửa Tây lại rất bí mật, yên tĩnh, cách gần đó cũng chỉ có phòng ký túc xá cho nhân viên trong trường và một rừng trúc xanh um tươi tốt, ngoài cửa chỉ có một con đường nhỏ hẹp, không có bất kỳ cửa hàng, trạm bus nào, chỉ có một bãi cỏ thật lớn.

Nghe nói ban đầu khi xây trường, cánh cổng này cũng được gom vào phạm vi sân trường, nhưng sau khi gặp phải các vấn đề về kinh phí, quy hoạch thì bãi cỏ bị liệt vào danh sách hết hiệu lực, các thương gia lại lo ngày nào đó trường có thêm tiền, mua mảnh đất này về xây trường nên cẩn thận giữ gìn không cho ai tới mở tiệm.

Cứ vậy kéo đến ngày hôm nay, nơi đây trở thành địa điểm gặp mặt tuyệt vời trong mắt Phó Bạc Vọng, cực kỳ phù hợp với ý muốn thanh tịnh, ít người, không có vật che chắn tạo điều kiện cho lưu manh ẩn nấp, lại không canh chừng nghiêm ngặt như ba cổng khác.

Khi Hạ Ca đến, mấy tên lưu manh hoặc nằm hoặc lê lết thành một hàng, trông cực kỳ quỷ dị.

Bên cạnh còn có một cái cáng trống không, bên trên có huy hiệu thêu của trường.

Sở Việt nhe răng cười, giải thích đó là của mình.

Không bao lâu sau, Nhan Hiểu Phong cũng tới, một tổ bốn người đứng trên bãi cỏ nghe đám bắt cóc ủ rũ cúc cung xin lỗi.

Cảnh tượng vô cùng quái lạ.

Phó Bạc Vọng đứng một bên chèn ép mấy tên kia, cho rằng thái độ của chúng quá qua loa, trông như chưa ăn cơm.

"Trước kia lúc chúng mày làm xằng làm bậy năng nổ thế cơ mà, bây giờ diễn cái gì. Làm lại!"

Nói xong đá một phát vào người tên lưu manh tỏ vẻ bất mãn nhất, tên lưu manh kia vốn đang cúi đầu, nửa thân trên còn chưa kịp nâng lên, bị hắn đạp một phát như thế thì lập tức quỳ phịch xuống đất với tư thế chó đớp phân.

Đầu đập xuống đất.

Hạ Ca đứng đối diện gã, khoảng cách chợt rút ngắn khiến cậu sợ sệt lùi lại vài bước, phất tay: Được, được rồi.

Vậy à.

Phó Bạc Vọng muốn hút thuốc, hắn sờ vào túi, lại nhớ ra những thứ này không thể đưa vào trường học nên đã bị hắn bỏ lại trên xe.

"Mấy tên này sẽ bị đưa thẳng vào ngục trên đến một tinh hệ khác, em không cần lo sẽ bị chúng trả thù."

Nói xong, hắn sửa lại từ nào đó trong câu:

"Các em không cần lo."

Hạ Ca âm thầm dời mắt, thầm nghĩ tôi đâu sợ cái này?

Dù cậu đã từng chứng kiến biết bao cảnh sinh lão bệnh tử trong bệnh viện, dù đã từng thấy một cụ già tắt thở lúc lâm chung ngay trước mặt mình, cậu vẫn không thể thích nổi cảnh tượng bạo lực máu me như vậy.

Tên trộm phạm lỗi cứ để pháp luật trừng phạt là được.

Lời này nghe như đang dạy đời thượng tá, cho nên cậu không nói.

Phó Bạc Vọng không hài lòng lắm:

"Tôi không thấy chúng ăn năn chỗ nào cả, cứ tùy tiện giam lại sẽ rất hời cho chúng."

Dù sao ăn trộm cũng không phải tội gì nặng, tàng trữ hàng cấm nghiêm trọng hơn, tội cướp bóc và cố ý gây thương tích thì tàm tạm, nhưng cộng lại vẫn chưa đủ để tử hình.

Chỉ là một đám nhân chứng dơ bẩn.

"Thượng giáo, tôi nói vài câu được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!