Tình yêu muôn năm
Hạ Ca tràn ngập tình thương mến thương với bàn đồ ăn ngon, thậm chí bắt đầu nghĩ món ngon như vậy, nhất định phải được người có thể cảm nhận vị ngon của chúng ăn vào, bằng không sẽ rất lãng phí.
Hạ Ca giữ nguyên quan điểm
"không lãng phí đồ ăn", khi Lục Hành Thâm ra hiệu cậu có thể nếm thử còn buồn bã lắc đầu, Lục Hành Thâm cũng không hối thúc cậu.
Nhưng cũng không ngại cậu hối thúc Lục Hành Thâm ăn hết.
Người đứng ngoài – ví dụ như chú quản gia – nhìn cảnh tượng ấm áp mang theo màu hồng nhạt lơ lửng ấy đều cảm thấy đây là tình yêu.
Chẳng qua tình yêu ấy không dành cho Lục Hành Thâm, mà là tình yêu với đồ ăn ngon.
Từ nãy tới giờ Hạ Ca rất nghiêm túc, chăm chú canh Lục Hành Thâm ăn cơm, ban đầu chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ ham muốn, sau lại trở thành hạnh phúc dịu dàng, như là nhìn người khác ăn là chuyện tốt đẹp tới cỡ nào.
Dù Lục Hành Thâm không còn miêu tả ngon như thế nào, hương vị độc đáo ra sao, cậu cũng có thể đoán xem có phải vậy hay không, có phải không như thế.
Chỉ cần Lục Hành Thâm gật đầu, cậu sẽ càng vui hơn.
Lần đầu Lục Hành Thâm ăn cơm theo kiểu như vậy, thậm chí không quen nổi.
Ngon thì đúng là ngon thật, vào thời đại y học phát triển này, tuổi thọ con người đều rất dài, dù chú Đức đã đến trăm tuổi cũng có thể dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu việc nấu nướng.
Không ai lại chê những món như vậy cả.
Nhưng người máy ngồi đối diện thật sự quá tăng động.
Tăng động tới mức rõ ràng trọng tâm là bàn đồ ăn ngon, nhưng bản thân số đồ ăn đó rốt cuộc là sơn hào hải vị hay cơm canh đạm bạc đều không quan trọng.
Bản thân đồ ăn ra sao vốn không quan trọng, đây cũng là suy nghĩ của Lục Hành Thâm trước đó.
Tất cả như đã thay đổi, lại như không có gì thay đổi.
Khi Lục Hành Thâm ăn gần hết mới nhớ ra chuyện chính mà mình bỏ quên.
Hắn thả thìa xuống, nhấp ngụm cafe cuối cùng, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng.
"Trước khi dẫn cậu đến buổi tiệc rượu phải dạy quy tắc trước."
Hạ Ca: Ừm ừm!
"Đến lúc đó, thân phận của cậu không phải là Lâm Ngọc Âm mà là một người máy mô phỏng thế thân, phải thể hiện giống người máy."
Hạ Ca mờ mịt.
Lục Hành Thâm thở dài.
Biết ngay mà.
"Tôi đã liệt kê cụ thể những điều không thể làm, nghe theo là được, còn lại… Đến lúc đó linh hoạt một chút, nghe theo chỉ thị của tôi."
"Được! Đảm bảo làm được!"
Hạ Ca đã hoàn toàn bước vào trạng thái
"Dù anh nói gì tôi đều sẽ gật đầu", đảm bảo hiệu quả, không khỏi khiến Lục Hành Thâm bắt đầu lo lắng rốt cuộc cậu có nghe lọt không.
"Điều quan trọng nhất, cốt cán nhất,"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!