Phi nhân loại muôn năm
Lục Hành Thâm chưa bao giờ ngờ dục vọng ăn uống bị hắn coi thường, không thèm quan tâm còn có thể nếm ra vị chưa từng có như vậy.
Đã ba năm rồi hắn chưa từng ăn bữa nào tử tế, dùng nguyên vật liệu nấu thành mà mức dinh dưỡng lại ngang với đồ ăn phi khoa học tới vậy.
Bữa ăn đầu tiên ba năm sau lại là kiệt tác của người máy.
Nụ vị giác lập tức chịu kích thích không gì sánh nổi, không, nói đúng ra còn có khứu giác.
Hắn không biết loại sinh tố rau này liệu có bỏ wasabi, bạc hà và rau thơm vào cùng một lúc không.
Thả cốc sinh tố xuống, hắn lại nhìn đĩa salad bên cạnh, còn có đĩa tráng miệng.
Salad trông có vẻ rất bình thường.
Ít nhất cũng là kiểu đối lập.
Lục Hành Thâm nếm thử một miếng.
Mảnh mảnh, vừa sạn vừa cứng, vừa như cát sỏi vừa có cảm xúc mềm dẻo hơn tản đều trên mỗi giọt nước đọng trong salad.
Hắn cẩn thận dùng đũa tìm được một cục trong số đó, hỏi người máy ngồi ăn ngon lành đối diện: Đây là gì?
Canxi.
Lục Hành Thâm: …
Hạ Ca kiêu ngạo nói: "Tối qua tôi hỏi bác sĩ Lý với chú quản gia về thói quen ăn uống của anh rồi! Bọn họ nói anh chú ý tới cân bằng dinh dưỡng trong thức ăn hơn là nếm vị ngon của chúng, cho nên tôi đã tính toán thử, bữa ăn này không có đầy đủ canxi, hơn nữa uống sữa bò kết hợp với sinh tố rau rất kỳ lạ, cho nên tôi cố ý cho vỏ tôm đã nghiền nhỏ vào, sao, tươi ngon chứ?"
Vỏ tôm.
Canxi.
Nghe có vẻ hợp lý một cách lạ thường.
Lục Hành Thâm thả đĩa salad xuống, lau lau miệng.
Sau đó nhìn vào món cuối cùng: Món tráng miệng đẹp mắt.
Hình như đó là một miếng bánh kem.
Nhưng vì quá chú trọng tới dinh dưỡng, cho nên phần phủ mềm mịn bên trên không phải bơ mà là dịch tinh bột.
Màu xanh lam.
Còn phần trét kem lên được dùng bánh trứng gà thay thế.
Lục Hành Thâm không muốn ăn cho lắm.
Hắn lại bắt đầu nhung nhớ dịch dinh dưỡng mình cất trong tủ lạnh, lần đầu vì trải nghiệm mới lạ của vị giác mà nhớ tới bữa cơm đơn giản.
Rõ ràng trước kia luôn cảm thấy thức ăn ngon hay không cũng không sao.
Tay trái Hạ Ca cầm thìa, tay phải cầm đũa, tuy không có vị giác nhưng vẫn đánh chén một cách ngon lành.
Thật sự cậu đã rất cố gắng, trong tình huống không có khứu giác, chỉ có số liệu phân tích hương vị đồ ăn, cậu gần như đã dùng hết khả năng diễn như đi quay mukbang ở trái đất.
Làm bộ rất thơm ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!